Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Thần Hào: Ta Thật Là Đại Phản Phái A - Chương 1181: Hãm sâu trong đó, mà không biết

Thiếu gia, cứ thế để hắn đi, chẳng phải quá dễ dàng cho tên tiểu tử này sao?

Cùng lúc Diệp Thiên Vũ rời đi, Quân Tử từ đằng xa bước đến.

Nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Vũ, trong mắt Quân Tử tràn đầy sát khí: "Tên tiểu tử này từ đầu đến cuối chưa hề nghe lọt tai bất cứ lời khuyên nào của thiếu gia. Hắn luôn mang theo oán độc và sát ý, bỏ mặc hắn đi chẳng khác nào thả hổ về rừng!"

Theo suy nghĩ của Quân Tử, lẽ ra không nên để Diệp Thiên Vũ rời đi. Mà nên xử lý hắn ngay tại đây, ngay hôm nay. Giải quyết dứt điểm!

"Về phần hắn, không cần các ngươi phải canh chừng. Dù có chạy đến chân trời góc bể, hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta."

Ánh mắt Tần Lãng lộ vẻ thâm trầm, biểu cảm lại rất nhẹ nhõm.

"Ai..."

Thở dài, Tần Lãng cảm thán: "Giá mà Diệp Thiên Vũ chịu cam tâm tình nguyện gọi ta một tiếng cha, biết đâu ta đã giữ lại cho hắn một cái mạng... toàn thây."

Đáng tiếc, Diệp Thiên Vũ lại không muốn thế ấy chứ!

Sau khi đã lưu lại khí tức truy tung chuyên dụng trên người Diệp Thiên Vũ, Tần Lãng trở về phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

"Tần thiếu gia, Đường Sơn đâu? Sao nó không về cùng cậu?"

Đường Hương nhìn phía sau Tần Lãng với vẻ mặt kỳ quái, thấy trống rỗng, liền hỏi.

Tần Lãng cười lắc đầu: "Sau khi lấy được thứ cậu ấy muốn, nó liền rời đi rồi."

"Tên tiểu tử này, cố ý thế, chẳng lẽ lại nghe ngóng được tin tức gì sao?"

Đường Hương lộ vẻ tức gi���n trên mặt, nhìn về phía Tần Lãng, bất đắc dĩ nói: "Tần thiếu gia, dì biết cậu hảo tâm, nhưng đôi khi cũng không thể để kẻ xấu lợi dụng mãi được chứ!"

Đồng hồ của Tần thiếu gia, quý giá đến mức nào chứ? Nói không chừng một chiếc thôi, cũng đủ mua một căn phòng nhỏ ở thành phố Thiên Du rồi. Với cái tính cách của Đường Sơn, đoán chừng sau khi có được thứ mình muốn, nó sẽ chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại!

"Dì ơi, kẻ xấu gì chứ, dù sao thì nó cũng là biểu đệ của Tiểu Nhã mà."

Tần Lãng cười lắc đầu.

Bản thân Đường Sơn, hắn có thể để Quân Tử ra tay xử lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn thôi. Cách hành xử lần này của Diệp Thiên Vũ đã để lại dấu vết, nếu theo suy luận từ Đường Sơn, rất nhiều chuyện đều có thể đổ hết lên đầu Diệp Thiên Vũ. Cớ sao mà không làm?

"Tiểu Nhã, cha có mẹ con chăm sóc ở đây, lại còn có nhiều chuyên gia, giáo sư trong bệnh viện nữa. Con không cần túc trực bên cạnh. Không có việc gì thì con cứ cùng Tần thiếu gia ra ngoài đi dạo, đừng suốt ngày chạy vào bệnh viện. Biết đâu đấy... khi con quay trở lại, cha đã có thể đi lại được rồi."

Cha Triệu Tiểu Nhã mở lời giục giã, nhằm tạo cơ hội cho Tần Lãng và Triệu Tiểu Nhã ở riêng. Sức khỏe của ông đã bắt đầu dần tốt hơn. Nỗi lo duy nhất bây giờ chính là đại sự trăm năm của con gái ông. Nếu trước khi có thể đi lại được mà ông có thể nhìn thấy con gái mình và Tần Lãng đến với nhau, đó mới thực sự là song hỷ lâm môn, ông sẽ cười không ngậm được miệng.

Triệu Tiểu Nhã thẹn thùng liếc nhìn Tần Lãng bên cạnh, ngượng nghịu khẽ gật đầu.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Lãng sắp xếp công việc cho Triệu Tiểu Nhã tại Ngân hàng Đầu tư Đại Tần Thiên Hạ, cô trực tiếp đảm nhiệm vị trí mà mình từng làm trước đây, không phải bắt đầu từ cấp thấp để tôi luyện. Thậm chí Trương Lộ Lộ cũng được thơm lây, đặt chân vững chắc tại Ngân hàng Đầu tư Đại Tần Thiên Hạ.

Ban ngày, Tần Lãng phụ trách đưa đón Triệu Tiểu Nhã đi làm, còn cùng cô dùng ba bữa mỗi ngày. Ban đêm, thì cùng cô đi dạo trong công viên, hoặc trò chuyện ở quán cà phê. Tình cảm của hai người dần nồng nhiệt hơn. Từ dắt tay, đã phát triển đến mức có thể tùy ý ôm ấp, tình tứ bên nhau.

Duy chỉ có bước cuối cùng, Tần Lãng chưa từng vượt quá giới hạn nửa bước. Ngay cả khi Triệu Tiểu Nhã chủ động mời Tần Lãng về nhà chơi, Tần Lãng cũng chỉ đàng hoàng uống chén trà, sau đó liền rời đi, chẳng hề làm gì c���. Cứ như thể đối với chuyện này, anh ta không hề có hứng thú chút nào.

Vì thế, nhân lúc có thời gian rảnh rỗi, Triệu Tiểu Nhã còn hẹn Trương Lộ Lộ ra ngoài để giải tỏa thắc mắc.

Thành phố Thiên Du, một quán cà phê vô danh.

Trong bộ trang phục công sở OL màu đen, Trương Lộ Lộ với cử chỉ ung dung, phóng khoáng, mái tóc sóng lớn màu vỏ quýt bồng bềnh. Cô khẽ khuấy cục đường trong ly cà phê, cười trêu chọc nói: "Tôi nói, Triệu đại tiểu thư, mấy ngày nay cô và Tần thiếu gia đang tình tứ nồng cháy, mà sao lại có thời gian đột nhiên tìm tôi ra ngoài uống cà phê thế này?"

Trương Lộ Lộ tâm tình rất tốt, có thể tại Đại Tần Thiên Hạ nhận chức, là nàng đời này vinh hạnh lớn nhất. Chỉ có tiến vào Đại Tần Thiên Hạ, nàng mới biết được phúc lợi trong công ty kinh người đến mức nào! Giờ đây, chỉ riêng lương cơ bản của nàng thôi đã đạt 2 vạn mỗi tháng! Đó còn chưa kể phần trăm hoa hồng và tiền thưởng thông thường. Cho dù là tăng ca buổi tối, nàng cũng được trả gấp ba lần lương. Khái niệm gì? Ở công ty tăng ca hai tiếng rưỡi, tương đương với làm công việc của hai ngày! Phải biết, hiện tại Đại Tần Thiên Hạ làm việc từ 9 giờ đến 5 giờ chiều, ở giữa còn có một tiếng nghỉ trưa để dùng bữa. Nói cách khác, một ngày làm việc chín tiếng rưỡi, nàng có thể nhận được 4 vạn lương cơ bản. Nếu là công ty trước đây, thì cũng là tăng ca không giới hạn. Nếu hỏi lãnh đạo về tiền tăng ca, câu trả lời sẽ là: 'tăng ca là để có thưởng, không tăng ca thì chẳng có thưởng đâu', nhưng thực ra tiền thưởng ấy cũng chẳng bõ bèn gì. Mặc xác cái công ty cũ! Đại Tần Thiên Hạ đỉnh thật!

Trương Lộ Lộ vô cùng hài lòng với công việc này, đã bắt đầu lựa chọn chiếc BBA của riêng mình. Đối với Triệu Tiểu Nhã, nàng xem như thần tài. Muốn gì được nấy, hỏi gì đáp nấy!

"Tôi thấy trong lòng có chút lạ, không sao hiểu nổi."

Triệu Tiểu Nhã bồn chồn nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, cau mày, vẻ mặt đầy ưu tư: "Trước kia tôi cũng chưa từng yêu đương, nên không rõ một số chi tiết trong đó. Nếu có một người, hắn sẵn lòng vì cô mà bỏ ra nhiều thời gian, công sức, th���m chí thay cô chăm sóc người cha bị tê liệt, không ngại mỗi ngày dành thời gian đến thăm nom. Hắn cũng sẽ chủ động nắm tay cô, sẽ ôm cô, hôn cô, nhưng lại xưa nay sẽ không làm ra cử chỉ vượt quá giới hạn hơn, đây là vì cái gì?"

Nghe vậy, Trương Lộ Lộ làm sao mà không nhận ra sự hoang mang của Triệu Tiểu Nhã. Nàng nhíu mày, bỗng trở nên nghiêm túc, nghiêm nghị nói: "Tiểu Nhã, cậu không có gạt tôi đấy chứ? Chuyện này sao có thể? Tần thiếu gia còn trẻ tuổi, lại sung mãn như vậy, thế mà lại không chủ động động chạm vào cậu sao? Là cậu mỗi lần tự bảo vệ mình quá kỹ, không cho hắn cơ hội, hay là có uẩn khúc nào khác?"

Triệu Tiểu Nhã ngẩng đầu, nhìn Trương Lộ Lộ trước mặt, lắc đầu: "Tôi không có, tôi thậm chí còn chủ động hẹn hắn về nhà. Trong nhà không có ai khác, nếu như hắn muốn làm gì tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng."

Tại Trương Lộ Lộ trước mặt, nàng cũng không có quá nhiều ngượng ngùng. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, Trương Lộ Lộ luôn chuyện trò với nàng một cách thoải mái, thẳng thắn. Đến mức nh��ng 'chuyện nhỏ' này, nàng nói ra trước mặt Trương Lộ Lộ mà chẳng có gì là không phù hợp cả.

"Không thể nào! Trên đời này làm gì có con mèo nào không thích ăn vụng cá tanh, làm sao có thể thật sự có Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được chứ?"

Trương Lộ Lộ vẻ mặt khó tin, nhìn xuống chiếc cổ áo cố ý mở rộng của mình, cau mày, hoài nghi lẩm bẩm: "Sẽ không phải thật là Tần thiếu gia có vấn đề gì không ổn sao? Hắn có phải là không ổn ở chỗ đó không, nếu không làm sao có thể nhịn được như vậy chứ?"

"Không có khả năng!"

Triệu Tiểu Nhã quả quyết lắc đầu: "Tần thiếu gia không chỉ có một mình tôi là bạn gái. Nữ chủ quán cà phê chuỗi ở thành phố Thiên Du cũng từng là bạn gái trước đây của Tần thiếu gia. Tần thiếu gia tuyệt đối không có khả năng có vấn đề ở phương diện đó!"

Bản văn này được chuyển ngữ cẩn trọng bởi truyen.free, hy vọng mang lại trải nghiệm đọc tốt nhất.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free