(Đã dịch) Thần Hồn Chí Tôn - Chương 61 : Vương Mãnh
"Vương Mãnh!" Những tiếng kinh hô đồng loạt vang lên giữa đám đông. Ngay lập tức, không ít người đã rất tự giác nhường ra một lối đi để bóng người cường tráng kia chậm rãi bước tới.
Vương Mãnh có dáng người rất cường tráng, thân hình cao lớn hơn Trác Văn chừng một cái đầu. Trên khuôn mặt cương nghị của hắn lộ rõ vẻ ngang tàng và kiêu ngạo. Nhìn bóng người có phần ngang tàng ấy, Trác Văn cũng không khỏi khẽ nheo mắt. Hắn biết đây chính là Vương Mãnh, đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Vương gia, người nổi danh khắp Đằng Giáp Thành. Hơn nữa, qua những lời bàn tán xung quanh, Trác Văn còn biết Vương Mãnh có thiên tư vô cùng kiệt xuất, hiếm có đối thủ trong số các thanh niên của ba đại gia tộc.
"Trác Văn, ngươi phải cẩn thận tên Vương Mãnh này. Nghe nói hắn mấy ngày trước đã đột phá lên Âm Hư cảnh, thực lực vô cùng cường đại, lần này đến đây xem ra là lai giả bất thiện." Chẳng biết từ lúc nào, Trác Mị Tuyết đã đứng cạnh Trác Văn, khẽ ghé tai giới thiệu về Vương Mãnh. Nghe Trác Mị Tuyết nói, ánh mắt Trác Văn cũng không khỏi trở nên ngưng trọng. Hắn lại không ngờ rằng Vương Mãnh tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ Trác Thiên, nhưng thực lực lại vượt xa Trác Thiên. Xem ra, Vương gia có thể đứng đầu ba đại gia tộc cũng chẳng phải là không có lý do.
"Đại ca, cuối cùng huynh cũng tới rồi." Ban đầu, Vương Tranh vẫn đứng ngoài thờ ơ, nay trên mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ, vẫy tay ra hiệu về phía Vương Mãnh. Vương Mãnh khẽ gật đầu, thần sắc thong dong đi đến chỗ đội hình của Vương gia.
Vương Mãnh vừa tới, Vương Tranh lập tức ghé tai hắn thì thầm. Thỉnh thoảng, ánh mắt âm hàn của hắn lại liếc về phía Trác Văn. E rằng Vương Tranh chắc hẳn đang kể lể về chuyện trước đó bị Trác Văn đánh bại. Và nhìn thấy ánh mắt Vương Mãnh càng thêm âm hàn, Trác Văn cũng biết thằng này chắc hẳn đã thêm mắm thêm muối không ít vào sự việc. Mặc dù thực lực Âm Hư cảnh của Vương Mãnh khiến Trác Văn khá kiêng dè, nhưng Trác Văn nhận ra rằng thực lực của Vương Mãnh cũng không mạnh hơn Liễu Viên mà hắn từng gặp lần trước là bao. Nếu dốc sức chiến đấu, Trác Văn hoàn toàn không sợ Vương Mãnh. Thế nên, lúc này trông thấy ánh mắt đầy ác ý mà Vương Mãnh ném tới, Trác Văn cũng chẳng mấy bận tâm.
"Vương Mãnh, sao hôm nay ngươi lại có nhã hứng đến Hội Giao Dịch tham gia náo nhiệt vậy? Chẳng phải ngươi đã bế quan tu luyện sao?" Trần Đồng Nhi đôi mắt đẹp khẽ kiêng dè nhìn Vương Mãnh cao lớn, nói với vẻ hơi không tự nhiên.
"Đồng Nhi muội tử nói không sai chút nào, vốn Vương mỗ định bế quan tu luyện. Nhưng sau đó nghe nói tiểu đệ bị người đánh, nên bất đắc dĩ đành phải xuất quan, giúp tiểu đệ đòi lại công bằng." Vương Mãnh cười hắc hắc nói.
"Vương Tranh bị đánh ư? Thật không ngờ! Thực lực của Vương Tranh lại đã đạt đến Hồn Biến cảnh trung kỳ rồi, trong toàn bộ Đằng Giáp Thành cũng coi như là một trong những nhân tài hàng đầu. Hơn nữa, Vương gia các ngươi lại còn có thực lực hùng hậu như vậy, ai có đủ thực lực và phách lực để đánh bại Vương Tranh cơ chứ?" Trần Đồng Nhi liếc nhìn Vương Mãnh và Vương Tranh với vẻ cổ quái, khẽ che miệng cười duyên nói.
"Người này lá gan lớn thật đấy chứ? Chắc hẳn ngươi cũng quen biết người này, chính là cái tên tiểu tử Trác gia không biết trời cao đất rộng đã tát tai muội muội ngươi trước mặt mọi người đó, Trác Văn." Nói đến đây, Vương Mãnh bỗng nhiên chuyển ánh mắt có phần âm hàn tập trung vào bóng người trẻ tuổi đứng đầu bên phía Trác gia, nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Ta nói không sai chứ, tiểu tử Trác gia?"
Lời Vương Mãnh vừa dứt, cả trường lập tức xôn xao. Mọi người đều ngạc nhiên tập trung ánh mắt vào bóng dáng trẻ tuổi đứng đầu Trác gia kia. Bọn họ không ngờ tên Trác Văn này quả thực là to gan lớn mật, không chỉ tát tai Trần Đình của Trần gia trước mặt mọi người, mà ngay cả Vương Tranh của Vương gia cũng bị hắn đánh cho một trận. Hai chuyện động trời, gây sốc người ngoài này, lại đều bị thiên tài Trác gia mới nổi lên gần đây làm được.
Trần Đồng Nhi cũng không khỏi khẽ giật mình, đôi mắt đẹp nhìn với vẻ cổ quái về phía bóng người cách đó không xa. Nàng cũng không ngờ kẻ này thậm chí ngay cả Vương Tranh của Vương gia cũng đã đánh. Phải nói, tên này quả thực rất cuồng vọng.
"Hắc hắc, ta đánh người cũng không phải là vô duyên vô cớ, mà là người của các ngươi khiêu khích trước. Chẳng lẽ ta tự vệ cũng không được ư?" Trác Văn không hề sợ hãi nhìn thẳng cặp mắt như mãnh thú của Vương Mãnh, khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên nói.
"Đối với ngươi mà nói, có lẽ đó là tự vệ chính đáng. Nhưng đối với ta mà nói, đó chính là ngươi đánh đệ đệ ruột của ta. Nếu đã ngươi đánh đệ đệ ruột của ta, thì ta nhất định phải lấy lại danh dự cho đệ đệ của ta. Cho nên, vô luận ngươi giải thích thế nào, hôm nay ngươi đều sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Vương Mãnh ta! Chẳng lẽ ngươi sợ sao?" Vương Mãnh bước mạnh về phía trước, một luồng Nguyên lực cực kỳ cuồn cuộn lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể hắn. Ngay lập tức, mọi người kinh hãi phát hiện mặt đất dưới chân hắn vậy mà nứt toác ra từng mảng như đậu phụ dưới tác dụng của lực lượng cường đại đó. Điều khiến mọi người kinh hãi hơn nữa là, trong cơ thể Vương Mãnh còn có một luồng âm hàn chi khí nhẹ nhàng phát ra. Luồng âm hàn chi khí này theo hai chân của hắn lan ra mặt đất, khiến cả những vết nứt trên mặt đất cũng bị đông cứng thành băng.
"Âm Hư cảnh?" Nhìn luồng âm hàn chi khí tràn ra từ trong cơ thể Vương Mãnh, tất cả mọi người đều không khỏi thốt lên kinh ngạc, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ không thể tin nổi. Phải biết rằng Vương Mãnh mới hai mươi tuổi, lại đã đạt đến Âm Hư cảnh! Thiên phú bậc này quả thực khiến không ít người phải sửng sốt. Ngay cả Trần Đồng Nhi nhìn thấy âm hàn chi khí không ngừng tỏa ra từ cơ thể Vương Mãnh, trong đôi mắt đẹp của nàng cũng xuất hiện ánh mắt kiêng kị sâu sắc.
Mặc dù tu vi của nàng đã đạt đến Niết Bàn cảnh đỉnh phong, cách Âm Hư cảnh chỉ một bước ngắn, nhưng nàng lại hiểu rõ đột phá Âm Hư cảnh không hề dễ dàng như vậy. Việc Vương Mãnh vượt trước nàng một bước tiến vào Âm Hư cảnh cũng khiến lòng nàng dâng lên cảm giác ngũ vị tạp trần, phức tạp khôn tả.
"Âm Hư cảnh? Trác Văn, ngươi không phải đối thủ của Vương Mãnh đâu! Ngươi tốt nhất đừng đáp ứng hắn, tên này rõ ràng là ỷ vào tu vi cao hơn ngươi để bắt nạnh ngươi." Nhìn luồng Nguyên lực cường đại và hàn khí âm trầm không ngừng tràn ra từ người Vương Mãnh, Trác Mị Tuyết và Trác Hương Nhi đều tái mét mặt mày. Trong đó, Trác Hương Nhi còn níu chặt cánh tay Trác Văn, muốn ngăn cản trận chiến đấu đã định trước kết quả này.
"Trác Văn, duyên với nữ nhân cũng không tệ phải không? Thật ra ta cũng là người hiểu lẽ phải. Nếu ngươi sợ, có thể không cần giao đấu với ta. Chỉ cần ngươi quỳ xuống như chó mà sủa vài tiếng, sau đó xin lỗi đệ đệ ta, Vương Tranh, vậy thì chuyện này ta có thể rộng lượng bỏ qua cho qua, thế nào?" Vương Mãnh cười hắc hắc, ánh mắt có chút trêu tức nhìn chằm chằm thiếu niên cách đó không xa.
"Nếu ngươi quỳ xuống như chó mà sủa vài tiếng, tiện thể lè lưỡi liếm vài cái đế giày của ta, may ra ta sẽ không so đo lời lẽ lỗ mãng của ngươi. Vậy ngươi thấy đề nghị của ta thế nào?" Trác Văn ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Mãnh đang đứng trước mặt, vẻ mặt tràn đầy trêu tức, bĩu môi mỉa mai đáp.
Lời Trác Văn vừa thốt ra một lần nữa khiến tất cả mọi người sững sờ. Bọn họ không ngờ Trác Văn biết rõ ràng tu vi Vương Mãnh cao hơn hẳn mình, vậy mà vẫn cứ không biết sống chết ăn nói ngông cuồng. Họ không biết nên nói rằng vị thiếu niên này thực sự dũng cảm hơn người, hay là không biết sống chết nữa.
"Tên này cũng có chút cá tính đấy, bất quá tính cách thật sự quá cuồng vọng rồi. Đến lúc đó Vương Mãnh đánh bại hắn, có lẽ tên này sẽ kiềm chế lại một chút." Trần Đồng Nhi đôi mắt đẹp sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng Trác Văn. Nàng cũng không ngờ Trác Văn cuối cùng lại đưa ra câu trả lời như vậy, bất quá rất nhanh nhưng rồi nàng lắc đầu cười khẽ, cho rằng Trác Văn quá mức cuồng vọng. Theo nàng thấy, Trác Văn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi.
Quả nhiên, lời Trác Văn vừa thốt ra ngay lập tức khiến sắc mặt Vương Mãnh trở nên âm trầm.
"Tốt! Có đảm lược, rất cuồng vọng! Bất quá, loại người như ngươi không có thực lực mà lại rất cuồng vọng thì thường không sống lâu đâu. Hiện tại, để ta xem thử ngươi rốt cuộc lấy đâu ra tự tin có thể khiêu chiến ta!" Vương Mãnh giận quá hóa cười, chỉ thấy hai chân hắn bật mạnh, cả người như mũi tên rời cung, nhanh như chớp lao thẳng về phía Trác Văn. Nắm đấm khổng lồ của hắn cũng mạnh mẽ giáng xuống. Quanh thân hắn không ngừng lượn lờ Nguyên lực cùng hàn khí, trông uy phong lẫm liệt.
Ánh mắt Trác Văn ngưng lại, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn vậy mà không hề né tránh, mà ngẩng đầu lên. Trên cánh tay hắn gân máu nổi lên cuồn cuộn, Bát Long chi Lực trong cơ thể cũng ào ạt tuôn ra. "Bạo tẩu nhất trọng thiên!" Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đông đảo người xem, Trác Văn hai nắm đấm như Song Long Thôn Châu mạnh mẽ vung lên. Thể lực cường đại kết hợp với Nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể, khi hắn ra quyền vậy mà tạo ra những luồng gió xoáy dữ dội lan tỏa ra xung quanh.
Ầm ầm! Thời điểm cả hai chạm nhau, những chấn động dữ dội tựa như sóng thần cuồng nộ mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía. Thậm chí cả mặt đất cũng vì lực lượng cường đại của cả hai mà bắt đầu nứt toác ra từng mảng, tạo thành những vết rạn như mạng nhện. Bụi mù dày đặc cũng lan tỏa ra giữa hai người. Một số người thực lực yếu kém còn bị luồng dư chấn khí lãng đó đẩy lùi liên tiếp, một số thậm chí có những người yếu hơn còn ho ra máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Một tiếng rên rỉ vang lên. Ngay lập tức, mọi người nhìn thấy một bóng người trong làn bụi mù ôm ngực liên tục lùi lại bảy tám bước, dưới chân hắn kéo lê một vệt dài, in hằn dấu chân lõm sâu trên đất.
Khi mọi người thấy rõ chân dung bóng người này, trên mặt đều đồng loạt lộ ra vẻ "quả nhiên là vậy". Và bóng người đó chính là Trác Văn, người mà mọi người không mấy coi trọng.
"Xem ra Hồn Biến cảnh và Âm Hư cảnh chênh lệch quá lớn. Tiểu tử Trác gia này quả nhiên không phải là đối thủ của tên Vương Mãnh kia." "Thật ra thì tiểu tử Trác gia này cũng đã rất giỏi rồi. Dù sao Trác Văn tuổi cũng chỉ mới chừng mười lăm, ở độ tuổi này mà đã có thực lực đánh bại Vương Tranh thì đã coi là cực kỳ không tồi rồi. Nếu hắn lớn tuổi như Vương Mãnh, có lẽ tu vi chưa chắc đã kém Vương Mãnh, thậm chí còn có thể tốt hơn nữa."
Đang lúc mọi người xôn xao bàn tán, làn bụi mù trên sân cũng như thủy triều rút đi, để lộ bóng dáng cường tráng của Vương Mãnh.
Khi bóng dáng Vương Mãnh hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người, ngay lập tức gây ra sự kinh ngạc cho tất cả. Ai nấy đều không thể tin nổi mà nhìn bóng dáng cường tráng của Vương Mãnh trên sân.
Chỉ thấy Vương Mãnh ngạo nghễ như tùng bách đứng thẳng. Bất quá, trên nắm tay phải cứng như sắt thép của hắn lại vậy mà rịn ra một vệt máu đỏ. Vương Mãnh vậy mà đã bị thương trong lần giao phong này! Khi mọi người nhận ra điều này, ánh mắt đều không thể tin nổi tập trung vào bóng người trẻ tuổi đang ôm ngực lùi lại bảy tám bước kia.
Bản dịch này thuộc về truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.