Chương 21
Ga trải giường đã được thay mới rồi.
Mặt Chân Diểu đỏ lên như nhỏ máu.
Rất rõ ràng giọng điệu của anh và cả nội dung của mấy câu nói này đều vô cùng bình thường, thế nhưng mấy câu ấy khi vào đến tai của cô thì cô cứ cảm thấy nó rất kì lạ, có cảm giác như muốn gợi lên cho người ta những suy nghĩ ái muội.
Rốt cuộc là cô đang suy nghĩ kì lạ cái gì vậy chứ!
"Em không mệt cũng không thấy buồn ngủ." Chân Diểu xoay người lại đối diện với anh, lắc đầu nguầy nguậy: "Em... em muốn ăn cái gì đó."
"Cũng không phải bắt em đi ngủ ngay mà." Tống Lộc Bách đè thấp âm thanh xuống: "Khi nào thấy buồn ngủ thì nói tiếp."
Dứt lời anh dắt cô đến ghế sofa bên cạnh, để cho cô ngồi ngay ngắn trên ghế.
Đắp cho Chân Diểu một cái chăn mỏng lên đùi, sau đó anh nhét một cái nĩa nhỏ vào tay cô, một đĩa bánh kem nhỏ được đặt vào bên tay còn lại đang xòe ra của cô. Chân Diểu cứ như một cô bé người gỗ, tùy ý cho anh sắp xếp mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.