Chương 39
Chân Diểu ngơ ngác nhìn khuôn mặt của anh, tay chống lên vạt áo lặng lẽ cọ vài cái, cố gắng xua đi cái cảm xúc khiến lòng bàn tay của cô nóng lên.
"Em không cẩn thận." Tốc độ nói của cô có hơi vội vàng: "Em sợ đụng phải anh nên mới dùng tay chắn lại, không ngờ... Không ngờ lại chạm vào mặt của anh."
Đuôi lông mày của anh nhíu lại, cằm hơi nâng lên, bộ dạng thản nhiên: "Thì ra là vậy."
"Đúng vậy." Cũng không để ý đến anh có hiểu vấn đề hay không, cô vội vàng gật đầu mấy cái: "Anh ơi, anh buông em ra được không?"
Tống Lộc Bách bỗng nhiên nắm chặt tay của cô xoa xoa vài cái nặng nề giống như có ý tứ gì khác.
"Sức lực yếu như vậy là do không ăn uống đầy đủ sao?"
"Chỉ là viết chữ thôi nên cũng không cần dùng nhiều sức như vậy." Cô ngượng ngùng: "Chỉ cần tập trung vào việc phân biệt các nét là được."