Chương 171: Triệu Hoán Linh
Toàn bộ sa hải tựa như một cái nôi ươm mầm quái vật, mặt cát không ngừng nhô lên, nứt ra, vô số sinh vật từ trong đó chui lên. Ở trạng thái linh hồn, chúng đa phần hiện ra một màu trắng gần như hư vô.
Trong số đó, có sinh linh tựa hài nhi nhưng lại kéo theo cái đuôi dài, vừa xuất hiện liền nhảy vọt lên, há to miệng đầy những chiếc răng tam giác sắc nhọn, trực tiếp cắn đứt cổ một sinh vật khác vừa chui ra. Nhưng thân thể của nó quá nhỏ bé, sau khi liên tiếp cắn chết vài hồn thái sinh vật liền bị một cái móng tựa voi khổng lồ giẫm nát thành bùn, nhanh chóng biến mất. Còn sinh vật có móng voi khổng lồ kia lại mang thân hình như thằn lằn, sau khi một cước giẫm chết hài nhi có đuôi dài đó, nó nhanh chóng bơi đi, để lại một loạt dấu chân khổng lồ trên nền cát mịn.
Bên trong khí hải, tiếng kinh hô của Kiếm Kinh Chi Linh vọng ra: “Đây… đây là Long Tượng! Chủng sinh vật này chẳng phải đã sớm biến mất rồi sao? Thiết móng làm từ chân voi của nó, tương truyền chỉ có sứ giả của Thần Quốc mới đủ tư cách sử dụng.”
Đồng hành với tiếng kinh hô của Kiếm Kinh Chi Linh, ngày càng nhiều sinh linh nhô lên từ trong biển cát mịn vô biên vô tế.
Giữa vô số quái vật cũng xen lẫn vài sinh linh hình người. Không thấy rõ dung nhan cụ thể của họ, chỉ thấy họ lướt đi với tốc độ cao, tay cầm binh khí, thi triển kiếm chiêu trên hoang nguyên, vun vút chém giết.
Có thi nhân khổng lồ mang xiềng xích từ đằng xa lao tới, có quái vật tựa cánh hoa mọc trên mặt đất, giết chết bất kỳ sinh linh nào đến gần. Có quái điểu ba đầu bay lượn trên trời như kền kền, tựa muốn tránh né chiến loạn, nhưng lại bị một sinh vật tựa vượn khỉ bám víu hư không mà bay lên, trực tiếp vặn gãy ba cái đầu của nó như vặn bánh quẩy.
Trong cơ thể, tiếng kinh hô của Kiếm Kinh Chi Linh thỉnh thoảng lại vang lên, nó lần lượt giới thiệu những sinh linh này, lời nói tràn đầy kinh ngạc.
“Đây hình như là người của Khoa Phụ tộc thượng cổ, nhưng Khoa Phụ tộc đã sớm diệt vong trong trận Luyện Thi Chi Chiến rồi, không ngờ còn có thể thấy ở đây.”
“Đây là Ô Nguyệt Thương Thứu, thích từ phía sau một đòn mổ thủng trái tim người khác. Cái mỏ của nó có thể chế thành ám khí sắc bén nhất.”
“Đây… đây chẳng lẽ là Tam Diệp Lân Ngư? Trong truyền thuyết, nó sẽ sinh ra một phiến vảy ngũ sắc, người nào nuốt vào có thể khiến cảnh giới của mình tức khắc đạt đến một tầng bậc hoàn toàn mới…”
Nếu góc nhìn lướt qua toàn bộ sa mạc, thì giờ khắc này chính là một cảnh tượng hùng vĩ: giang sơn vạn dặm vô chủ, quần hùng nổi dậy tranh bá.
Và trong lời giới thiệu ngắn ngủi của Kiếm Kinh Chi Linh, Ninh Trường Cửu cũng đã lao vào trận hỗn chiến này.
Một sinh linh tựa nòng kọc khổng lồ bơi đến với tốc độ cao, rìa thân mang theo điện quang trạng thái linh hồn. Nó trông rất non nớt, nhưng miệng đầy răng cưa lại đủ sức xé nát cổ cự mãng.
Ninh Trường Cửu vừa rút đoạn kiếm đeo bên hông ra, vừa lấy thêm cành cây thiết đen cứng rắn kia. Đây là hai món vật phòng thân duy nhất trên người hắn lúc này.
Trong đoạn kiếm, Huyết Vũ Quân lớn tiếng kháng nghị: “Ngươi cẩn thận chút nha, đừng có làm gãy kiếm đấy!”
Ninh Trường Cửu không màng sống chết của nó, chỉ đổ linh lực vào kiếm, khiến nó hiện rõ hoàn chỉnh theo hình dáng ban đầu.
Hắn dồn lực xuống chân, nghiêng người né tránh cú đâm của con nòng nọc rồi chém xuống mạnh mẽ, tức khắc chém nó thành hai nửa. Sau đó, hắn thi triển thân pháp linh hoạt né tránh phục kích của một con địa long, rồi vòng ra sau lưng nó, nhảy vọt lên, ném kiếm đâm xuống, đóng đinh nó vào trong cát. Khi thân hình Ninh Trường Cửu đang rơi xuống, đầu mũi chân hắn lại nhún vào chuôi kiếm, thân hình vọt lên, chém đôi một con vũ xà đang bơi qua bầu trời. Rồi thân hình hắn hạ xuống, rút kiếm từ trong cát ra, nghiêng người về phía trước, rút kiếm vung ngang, dùng kiếm khí dọn sạch một khoảng trống.
“Ta hiểu rồi!” Kiếm Kinh Chi Linh kêu lớn: “Đây đều là những sinh vật đã từng chết trong sa mạc này, bây giờ chúng lại được đánh thức!”
“Những kẻ có tư cách chết ở đây, rất nhiều là họ hàng gần của thần minh, trong cơ thể chảy thần huyết…” Ninh Trường Cửu cũng nghĩ tới điểm này.
Thảo nào mỗi sinh linh xuất hiện ở đây đều cổ xưa và thần bí đến vậy, bất kỳ một kẻ nào trong số đó nếu tái xuất hiện ở thế giới bên ngoài đều đủ sức gây ra chấn động cực lớn. Nếu không phải hiện tại chúng đang ở tử linh thái, Ninh Trường Cửu cũng không có cách nào dễ dàng giết chết chúng như vậy. Những sinh linh đó muốn tiếp tục tồn tại thì phải giết chết bất kỳ sinh linh nào gần đó, nhưng điều này cũng sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh của chúng. Không ai biết, trên mảnh hoang nguyên này, còn tồn tại những tà tuệ chi vật như thế nào.
Ninh Trường Cửu lập ra từng đạo kiếm vực, ngăn cản những sinh linh kia tới gần.
“Mặt trăng” trên trời đang dịch chuyển xuống.
Không gian tựa đồng hồ cát này dường như không phải xoay quanh trung tâm, mà là lấy đáy làm trung tâm để chuyển động. Cứ mỗi lần đồng hồ cát lật ngược, toàn bộ không gian lại di chuyển một đoạn… Nó đang đi đâu đây?
Vô vàn nghi vấn bao trùm tâm trí, bởi vì thế giới không ngừng quay cuồng, nhiều pháp thuật của Ninh Trường Cửu cũng không thể thi triển trong một không gian bất ổn như vậy.
Hắn đành phải không ngừng dùng thân pháp di chuyển linh hoạt, thỉnh thoảng chém ra một kiếm.
Trên mảnh hoang mạc này vẫn không ngừng có sinh linh trạng thái linh hồn trào ra, nhưng tốc độ chết của chúng cũng cực nhanh. Từng mảng từng mảng linh hồn chi quang tiêu vong tựa như những ngọn phong hỏa bùng cháy. Trong khoảng thời gian không lâu, những sinh vật yếu hơn trên toàn bộ sa mạc gần như đã bị đồ sát sạch sẽ.
“Ta biết rồi!”
Kiếm Kinh Chi Linh lại lớn tiếng gào thét.
“Nói!” Ninh Trường Cửu nói thẳng thừng.
Giọng của Kiếm Kinh Chi Linh mang theo chút sợ hãi: “Ta có một đoạn ký ức bản nguyên! Về… ừm, lai lịch của ta.”
“Lai lịch của ngươi?” Ninh Trường Cửu nghi hoặc.
Kiếm Kinh Chi Linh kiêu ngạo nói: “Các ngươi, những sinh linh hèn mọn mang thân người, ký ức khi mới sinh và thời thơ ấu đều là một khoảng trống, nhưng ta thì khác. Ngay cả sau khi đản sinh, ta vẫn có thể hồi tưởng lại một số chuyện trước khi ta được sinh ra, chính là những chuyện xưa về sự đản sinh của quyển Kiếm Kinh này.”
Ninh Trường Cửu một kiếm xuyên vào cổ họng một con cự viên, vặn kiếm một cái, rồi thân hình đột ngột nhảy vọt lên, một tay túm lấy gáy con cự viên, quật nó ra, ném về phía một đàn kiến đang bò tới dày đặc như quân đoàn.
Hắn cổ tay khẽ rung, lại dùng linh khí lấp đầy chỗ hổng trên kiếm phong, lui về phía rìa nơi hồn linh thưa thớt hơn, cố gắng tiết kiệm sức lực.
Kiếm Kinh Chi Linh nói: “Ngươi có biết những kiếm pháp sơ khai nhất, cao thâm nhất được sáng tạo ra như thế nào không?”
Ninh Trường Cửu lười biếng không trả lời hắn, đằng nào hắn cũng sẽ tự nói tiếp thôi.
Quả nhiên, Kiếm Kinh Chi Linh đợi một lúc không thấy câu trả lời liền tự lẩm bẩm: “Khi đó Thủy Tổ đã chọn một trăm tử sĩ có tu vi không tệ, cho mỗi người tu luyện một cuốn Kiếm Kinh khác nhau. Ba năm sau, ném tất cả bọn họ vào trong hoang sơn, chỉ một người được sống sót. Kiếm thuật của người đó chính là kiếm thuật mạnh nhất, lợi hại nhất trong sát phạt. Đó mới là kiếm thuật chân chính! Chứ không phải như bây giờ, hoa lệ phù phiếm, hoa mà không thực, thật sự là một đời không bằng một đời!”
Kiếm Kinh Chi Linh ngừng một chút, kiêu ngạo nói: “Năm đó vị kiếm sĩ kia đã giết chết tất cả đối thủ cạnh tranh, và mỗi người bị hắn giết chỉ có một vết thương. Kiếm thuật mà người đó sử dụng, chính là Thiên Dụ Kiếm Kinh!”
Kiếm Kinh Chi Linh muốn kiêu ngạo cười lớn vài tiếng để lấy lại dũng khí, nhưng lại sợ làm phiền Kim Ô vẫn còn chìm trong Tử Phủ, nên chỉ cười khan vài tiếng, rồi nói: “Cuộc chém giết trên sa mạc này bây giờ, chắc cũng là để chọn ra kẻ mạnh nhất… Chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót đến cuối cùng!”
Ninh Trường Cửu nói: “Đây là dưỡng cổ?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Kiếm Kinh Chi Linh gật đầu, nhưng luôn cảm thấy cách nói này thiếu chút khí thế.
“Vậy có nghĩa là, có người đang thao túng chúng ta?” Ninh Trường Cửu hỏi.
Cách nói này có chút đáng sợ.
Có thể dẫn dụ toàn bộ sinh vật thần huyết trong sa mạc bất tử bất hưu giằng co chém giết, vậy người đó, phải mạnh đến mức nào?
“Vô Đầu Thần?” Kiếm Kinh Chi Linh nhíu mày.
Ninh Trường Cửu không thể xác định.
Theo lời Bạch phu nhân, Vô Đầu Thần đã sớm chết rồi, còn nàng ta chính là sinh linh được phái sinh từ một phần thần cốt.
Nhưng nếu không phải Vô Đầu Thần, thì ai lại có thể tạo ra một lĩnh vực bao hàm thời gian pháp tắc như thế này? Vầng trăng kia đang không ngừng hạ xuống, không ngừng mở rộng trong tầm mắt.
Cuộc chém giết giữa sa mạc cũng càng thêm thảm liệt, toàn bộ thế giới sẽ sớm rơi vào một không gian khác.
“Ninh đại gia, Ninh đại gia, con chim kia hình như cũng là Hồng Vũ Chuẩn đó nha, đều coi là họ hàng gần của Hỏa Phượng Nhất Tộc đấy, tha hương ngộ thân thích, đại gia hay là nương tay…”. Lời líu lo của Huyết Vũ Quân còn chưa dứt, Ninh Trường Cửu đã vươn tay ra, một phát bóp chặt cổ con chim lớn đang lao xuống, dùng sức siết một cái, rồi trực tiếp dùng kiếm đâm vào, moi ruột mổ bụng.
Huyết Vũ Quân thầm nghĩ đây tuyệt đối là giết gà răn gà, nó lập tức hậm hực ngậm miệng lại.
Còn những hồn linh đã giết chết sinh linh gần đó đều chạy về phía “mặt trăng”, như muốn là kẻ đầu tiên lao tới khi mặt trăng chạm đường chân trời, tựa cá chép tranh nhau vượt vũ môn.
Đây là bản năng của sinh linh nơi đây, ở một ý nghĩa nào đó cũng là sự thể hiện của pháp tắc.
Ninh Trường Cửu không chút do dự, cũng theo bước chân của những hồn linh kia, đuổi theo vầng trăng rỗng tuếch đó.
Kế đó, Ninh Trường Cửu dừng bước.
Hắn thấy trong bóng tối, có một thân hình tựa cự mãng đang cao ngất nhô lên.
Con cự mãng đen tuyền quay đầu lại, nhìn về phía hắn.
“Cửu Anh…” Ninh Trường Cửu lập tức nhận ra thân phận của nó.
Nó thế mà lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa trong sa mạc này, dưới tử linh chi thái.
Trong bóng tối, cái bóng khổng lồ như vậy luôn khiến người ta rợn người. Kiếm Kinh trong cơ thể hắn cũng hít một hơi khí lạnh, mắng: “Cái anh hồn này đúng là không tan mà.”
Trên trần tảo tỉnh hình mái che, những bức thải họa, phù điêu tráng lệ mà tinh xảo, từng lớp đấu củng chồng chất tinh vi vươn ra ngoài. Những bức họa cuộn có màu sắc rực rỡ, được ánh đèn chiếu sáng, phủ một lớp ánh sáng lấp lánh, vừa sâu thẳm vừa mỹ lệ.
Bên dưới trần tảo tỉnh là một tòa cung điện cổ kính.
Cách bày trí trong cung điện không hề xa hoa, trung tâm còn có vẻ trống rỗng, thậm chí còn dựng rất nhiều bia đá khắc chữ một cách cực kỳ không hợp thời, trên bia đá treo lủng lẳng các loại thần thú khác nhau.
Nhưng so với sự hoang lương của cả thành phố, tòa điện đường thanh nhã và trang nghiêm này lại đặc biệt nổi bật, tựa như viên minh châu do thần minh để lại.
Bên ngoài cung điện có một nhóm người đến.
Trong đám đông, nam nữ đứng thành hai hàng riêng biệt. Nam tử mặc y phục đen tuyền, nữ tử mặc quần áo trắng tinh. Còn ở giữa họ, một thiếu nữ mặc áo trắng váy đen theo dòng người cùng bước vào trong điện.
Thiếu nữ trông có vẻ được giáo dưỡng rất tốt, nàng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Lúc này, nàng khẽ cúi trán ngọc, mày mắt tĩnh lặng mà thanh quý, bước chân không nhanh không chậm, đi thẳng đến trước một cánh cổng đá ở giữa đại điện. Sau đó, nàng quỳ xuống trên chiếc bồ đoàn trước cổng, hai tay chắp lại.
Một nam tử mặt xanh trắng bước ra từ trong đó, tụng niệm một đoạn kinh văn.
Tiếp đó, tất cả mọi người cùng nhau cầu phúc cho thiếu nữ.
Hôm nay là một ngày trọng đại của Đoạn Giới Thành.
Mỗi khi thiếu nữ vương tộc trưởng thành, đều phải từ trong Thời Uyên triệu hồi ra một sinh linh cường đại, cùng nhau chống cự biến chủng tà ma xâm lấn bên ngoài thành.
Tuổi trưởng thành mà họ quy định là mười bảy tuổi.
Thiếu nữ hai tay chắp lại, dung nhan xinh đẹp trông rất bình tĩnh và tự tin.
Mọi người đều đặt kỳ vọng lớn vào nàng.
Nhưng trong lòng thiếu nữ, lại là một phen sóng to gió lớn khác.
“Cứu mạng a…”
“Ai, nương thân bắt ta giả bộ bao nhiêu năm rồi, ta giả bộ không nổi nữa rồi a…”
“Ta nào có cái vương tộc huyết mạch gì, vị thần linh này ngươi có bóp khô máu ta ta cũng triệu không ra đâu a…”
“Ô ô ô, lừa gạt bọn họ bao nhiêu năm nay, hôm nay bị lộ tẩy rồi, ta và nương thân nhất định sẽ bị treo cổ cùng nhau mất…”
“Rõ ràng vẫn còn nhiều người ái mộ ta đến vậy mà… Ai có thể đến cứu ta đây a…”
“Hay là thần linh cha cha hiển linh đi? Con gái cúi lạy người rồi a!”Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô