Chương 160 : Đưa tiền, có thể hay không sắp xếp cái đội
"Phụ thân!"
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa thành đá, Dương Đỉnh Thiên hướng về phụ thân mình là Dương Giữa nói.
"Bọn họ hình như đi bên kia."
Dương Giữa theo hướng ngón tay của con trai chỉ, phát hiện đó là một con đường nhỏ trong núi.
Lập tức hừ lạnh một tiếng: "Trần Thanh Huyền bọn chúng cũng nghĩ quá đơn giản rồi."
"Cho rằng muốn thông qua đường nhỏ, là có thể chạy thoát sao?"
"Đuổi!"
"Phế con ta, hắn còn muốn sống rời đi?"
"Bắt sống cho ta đám người Trần Thanh Huyền."
Dương Giữa vung tay lên, mang theo gần như toàn bộ cường giả Dương gia, vội vã đuổi theo.
"Ha ha ha!"
Ở phía trước đoàn người Dương gia hơn mười dặm, vang lên tiếng cười lớn của Long Ngạo Thiên.
Trong tiếng cười tràn đầy kích động cùng hưng phấn.
"Đại ca, quả nhiên giống như huynh nói! !"
"Thật sự có người đưa tiền tới cho chúng ta rồi."
Theo Linh Loan đạo nhân ra tay, nhẹ nhàng liền giết đám người áo xám.
Long Ngạo Thiên mấy người từ trên người bọn họ lấy được không ít vật đáng giá.
Chỉ riêng linh thạch đã có gần một triệu.
"Thanh Huyền huynh đệ, huynh nghĩ ra chuyện này thế nào vậy?"
Diêm Nhạc Thiên vừa kiểm kê chiến lợi phẩm đối phương chủ động đưa tới, vừa cười lớn hỏi.
Trần Thanh Huyền liếc hắn một cái, không muốn giải thích nhiều với Diêm Nhạc Thiên.
Với cái lối suy nghĩ của ngươi, ta giải thích cho ngươi nghe cũng vô ích.
Kim Nhật lúc này mở miệng nói: "Cho nên Thanh Huyền sư đệ, vừa rồi ở buổi đấu giá, huynh cố ý làm cao như vậy?"
"Mục đích là để hấp dẫn người tới cướp chúng ta trước."
"Sau đó huynh lại để Linh Loan tiền bối ra tay, phản cướp bọn họ."
Trần Thanh Huyền cười nhìn về phía Kim Nhật: "Nếu những người này có ý định cướp người khác, vậy thì phải có giác ngộ bị phản cướp."
"Tiểu tử! !"
Trần Thanh Huyền vừa dứt lời, trên bầu trời đỉnh đầu bọn họ, đột nhiên truyền xuống một tiếng kinh hô.
Thanh âm xen lẫn hưng phấn cùng kích động.
Trần Thanh Huyền đám người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy lại có năm tên nam tử hướng bọn họ cướp bóc.
"Ha ha, lại có người chủ động đưa tiền tới cho chúng ta!"
Long Ngạo Thiên cao hứng cười to.
Năm người hóa thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Trần Thanh Huyền mấy người.
"Tiểu tử, không ngờ các ngươi lại dám đi đường nhỏ trong núi!"
"Các ngươi đây là đi ngược lại sao?"
"Quả thật làm chúng ta tìm một trận, bất quá đáng tiếc vô dụng, đem. . ."
Phanh! !
Trong năm người kia, tên nam tử dẫn đầu vừa nói được nửa câu, giống như đám người áo xám vừa rồi, bị Linh Loan đạo nhân cách không một chưởng vỗ chết.
Thi thể của hắn, cũng bị chôn sâu vào lòng đất.
Bốn đồng bạn còn lại của hắn, lúc này liền ngây người.
Tròng mắt trừng lớn, miệng há hốc.
Á đù ngươi a! !
Lão đại mạnh nhất của mình lại cứ như vậy bị giết?
Các ngươi có thấy ai ra tay không?
Các ngươi có thấy đối phương ra tay thế nào không?
Không phải nói bọn họ là một đám tiểu quỷ sao?
Sao lại mạnh như vậy?
Trong đầu mấy người hiện lên từng dấu hỏi, Linh Loan đạo nhân lại lần nữa ra tay, nhẹ nhàng mạt sát bốn người bọn họ.
"Diêm Nhạc Thiên."
Long Ngạo Thiên thấy vậy, quát lớn một tiếng.
"Tới đây, chúng ta tiếp t��c sờ soạng bọn họ, xem lần này có thu hoạch gì lớn không."
"Ha ha. . ."
Quách Lương Hảo bên cạnh, vẻ mặt quái dị liếc nhìn sư đệ đang hăng hái tiến lên, trong lòng không nói nên lời!
Như vậy thật được chứ?
Giống như bây giờ chúng ta đang cướp người nhà a!
Danh dự của Vấn Kiếm tông và Nhật Thiên phái trong thập đại môn phái chính đạo có thể sẽ bị hủy trong tay mấy người các ngươi mất?
Quách Lương Hảo tỏ vẻ, bản thân ít nhiều có chút lo lắng.
Sau đó ánh mắt rơi vào Trần Thanh Huyền.
Đột nhiên cảm thấy ý tưởng cho rằng Trần Thanh Huyền thiếu kinh nghiệm của mình ở buổi đấu giá vừa rồi thật quá buồn cười.
Tiểu tử này căn bản không phải là người chịu thiệt! !
Sao có thể xảy ra vấn đề ở buổi đấu giá!
"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi! !"
Long Ngạo Thiên và Diêm Nhạc Thiên còn chưa bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Bỗng trên bầu trời lại truyền xuống m��t âm thanh kích động.
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn, sắc mặt có chút khó chịu.
"Á đù, các ngươi chủ động đưa tiền tới, có thể đừng gấp vậy được không."
"Ta bận không kịp thở a! !"
Đối phương kêu to một tiếng, lại hóa thành mấy đạo cầu vồng, rơi xuống trước mặt Trần Thanh Huyền mấy người.
"Tiểu tử ngươi. . ."
Trong mấy người kia, một nam tử trung niên dẫn đầu, chỉ vào Trần Thanh Huyền, vừa kêu lên ba chữ, thanh âm liền ngừng lại.
Bởi vì.
Hắn đột nhiên phát hiện, trên mặt đất nằm ngổn ngang hơn mười bộ thi thể.
Không chỉ có vậy, hắn còn nhận ra hai người, là cường giả trong thành đá.
Là đồng hành của hắn, chuyên làm loại đạo tặc cướp bóc này.
Hai người kia đều là tiền bối của hắn, thực lực mạnh hơn hắn nhiều.
Nhưng hôm nay lại. . .
Điều khiến hắn cảm thấy sợ hãi hơn chính là.
Hắn thấy hai tên tiểu quỷ kia đang lục lọi thi thể, lấy đồ từ trên người bọn họ ra, bày biện ngay ngắn trên mặt đất.
"Một, hai, ba, bốn. . ."
Á đù ngươi a! !
Bọn họ đang kiểm kê chiến lợi phẩm.
Giống như, giống như. . .
Tình cảnh trước đây hắn vô số lần cướp bóc người khác.
Lúc này, hắn đã hiểu.
Hai nhóm người trước mặt, hai nhóm thực lực còn mạnh hơn mình, bị một đám tiểu quỷ trước mắt phản cướp.
Phù phù! ! !
Một tiếng vang trầm đục rơi xuống.
Đại ca dẫn đầu của đợt thứ ba chủ động tới đưa tiền, dứt khoát quỳ xuống.
"Đại ca, ta sai rồi."
"Ngươi có thể. . ."
Phanh! !
Lời còn chưa dứt, đầu của nam tử này, giống như dưa hấu, vỡ tan.
"A! !"
Các đồng bạn của hắn, lúc này bị dọa đến chân cũng mềm nhũn.
Kinh hô một tiếng.
Muốn chạy, nhưng hai chân run rẩy căn bản không nghe sai khiến.
Sau đó. . .
Liền không có sau đó.
"Diêm Nhạc Thiên, ngươi đi sờ soạng mấy người bọn họ."
Lúc này, Long Ngạo Thiên chỉ về phía mấy người vừa bị giết, nói với Diêm Nhạc Thiên.
"A a, tốt tốt!" Diêm Nhạc Thiên tuy bận không kịp thở, nhưng cao hứng khôn xiết.
Đều là bảo vật a!
Đều là tiền a! !
"Trần. . ."
Long Ngạo Thiên vừa dứt lời, chợt lại truyền tới một tiếng gào lớn.
"Ta điểu! !"
Long Ngạo Thiên vừa nghe, lúc này liền nổi giận.
"Ta nói các ngươi chủ động tới đưa tiền, có thể xếp hàng được không! !"
"Lão tử chỉ có hai người, căn bản bận không kịp thở! !"
Trần Thanh Huyền đám người đồng loạt nghiêng đầu nhìn, không ngờ thấy một thân ảnh quen thuộc.
Dương Đỉnh Thiên thiếu chủ Dương gia!
Còn có một người đàn ông trung niên bên cạnh hắn, có vài phần tương tự.
Lúc này bọn họ đã hiểu, người Dương gia tới trả thù rồi.
Mà tiếng hét phẫn nộ của gia chủ Dương gia, vừa thốt ra chữ đầu tiên, câu nói tiếp theo liền bị hắn nuốt xuống.
Hắn liếc mắt một cái li��n nhận ra mấy tên cường giả trên đất, đều là những tồn tại mạnh hơn hắn.
Nhưng hôm nay lại chết ở chỗ này.
Long Ngạo Thiên nhất thời hứng thú, cười híp mắt đứng lên: "Ngươi là gia chủ Dương gia phải không?"
"Sao? Bây giờ tới tìm đại ca ta báo thù?"