(Đã dịch) Thanh Thu - Chương 059 : Đồ đệ
Đêm về khuya, không gian mờ ảo, hơi lạnh bao trùm bầu trời, vài tia ánh trăng xuyên qua màn sương mông lung rơi xuống.
Bóng cây phía xa trập trùng, vài chiếc lá khô hóa thành những cánh bướm màu nâu tùy ý tung bay trong gió.
"Lạc ca, Lạc ca!" Hùng Hải chạy chậm tới phòng Lâm Lạc, vừa đi vừa gọi: "Lạc ca, huynh xem này."
Lâm Lạc dừng lại việc tu luyện, nhìn về phía cửa, chỉ thấy Hùng Hải đang tỏ vẻ thần bí, tay trái nắm lấy cổ tay phải, bàn tay phải nắm chặt, trên nắm tay tỏa ra hoàng quang rực rỡ.
"Ồ, đệ luyện được Phá Phôi Tử quyền rồi sao?" Lâm Lạc thấy thế liền kinh ngạc thốt lên. Mới chỉ hai ngày trôi qua, hơn nữa thực tế cũng không thấy Hùng Hải luyện tập được mấy lần, vậy mà dĩ nhiên đã sơ bộ luyện thành Phá Phôi Tử quyền.
Phá Phôi Tử quyền là một loại Hồn kỹ cá nhân, nằm trong số đông đảo hồn kỹ mà cha mẹ Hùng Hải để lại trong khóa trữ vật, đẳng cấp tại Nhân giai thượng đẳng Địa cấp, vô cùng bất phàm.
Phá Phôi Tử quyền thích hợp cho Hồn sĩ thuộc hệ Thể năng hồn tu luyện, chỉ dựa vào nắm đấm thi triển ra đã có lực phá hoại công kích cường đại, nếu tu luyện đến cực hạn, một quyền đánh gục đối thủ cùng cấp cũng không phải là không có khả năng.
"Ừm, đệ dựa theo phương pháp Lạc ca chỉ dẫn thì thấy thuận lợi hơn nhiều, kết quả thử bốn lần thì thành công." Lúc này Hùng Hải vô cùng hưng phấn, tu luyện ra một chiêu Hồn kỹ cá nhân đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm một loại biến hóa trong chiến đấu.
"Thiên Địa hồ lô a, Thiên Địa hồ lô, ta hình như nhìn thấy một tiểu tử không tệ, nhưng mà ta đã quyết định muốn bắt tên tiểu quỷ dám khiêu khích ta trước đó, chuyện này phải làm sao cho phải đây?"
Giọng nói hư vô mờ mịt của viện trưởng Mục Từ Anh đột ngột truyền đến từ ngoài cửa sổ. Dường như những người khác không hề nhận ra, nên chẳng ai ló đầu ra xem.
Nghe được thanh âm này, Lâm Lạc cùng Hùng Hải thất kinh, nhất là Lâm Lạc. Hắn đột nhiên nhớ tới lời đe dọa của viện trưởng lão nãi nãi sáng sớm nay, thì ra đó cũng không phải chỉ là dọa suông.
"Thiên Địa hồ lô a, Thiên Địa hồ lô a, hay là ngươi tới quyết định đi." Mục Từ Anh nói, "Mời bảo bối hồ lô bắt người."
"Ngươi đã muốn tên tiểu tử xảo quyệt kia, nhưng nhìn tên tiểu tử ngốc nghếch kia tựa hồ thiên phú còn tốt hơn một chút, ta cứ bắt cả hai lại." Một giọng nam trầm từ phía dưới viện trưởng Mục Từ Anh truyền đến.
Lâm Lạc hiểu ra, đó hẳn là Thiên Địa hồ lô của viện trưởng Mục Từ Anh đang nói chuyện, hiển nhiên Thiên Địa hồ lô đã mở ra linh trí, hơn nữa linh trí còn vô cùng cao.
"Vạn pháp hấp hội." Thiên Địa hồ lô hô lên.
Một trận cuồng phong rít gào, cửa sổ phòng Lâm Lạc bị phá tan, cuồng phong ùa vào căn phòng, cuốn lấy Lâm Lạc cùng Hùng Hải. Lâm Lạc cảm thấy một trận choáng váng, trời đất quay cuồng.
Đợi đến khi nhìn rõ, mới phát hiện nguyên lai là cuồng phong cuốn bọn họ hút về phía Thiên Địa hồ lô. Lâm Lạc cố sức chống cự, nhưng lại không có bất cứ tác dụng gì, lực bất tòng tâm, chỉ có thể tạm thời khuất phục.
"Lạc ca, Lạc ca!" Hùng Hải vô cùng sợ hãi, "Làm sao bây giờ?"
Hắn đang cật lực kêu gào, có thể thấy hắn vô cùng khó chịu, bất quá trên thực tế nếu như không phản kháng thì trừ việc choáng váng ra cũng sẽ không có chỗ nào không khỏe.
"Hải đệ, chớ lộn xộn, viện trưởng tỷ tỷ là người trong sạch, sẽ không khi dễ chúng ta đâu." Lâm Lạc nhân cơ hội nịnh nọt, chỉ hy vọng lát nữa viện trưởng ra tay có thể nhẹ một chút.
"Hảo tiểu tử, lão nương không để mình bị lừa đâu, hi hi hi." Mục Từ Anh cười đùa, sau đó cuồng phong hút Lâm Lạc cùng Hùng Hải vào trong Thiên Địa hồ lô, bà liền điều khiển Thiên Địa hồ lô bay vút lên trời.
Bên trong Thiên Địa hồ lô, Lâm Lạc cùng Hùng Hải ngồi ngay ngắn lại.
Bọn họ phát hiện không gian bên trong pháp bảo này phi thường lớn, hơn nữa không khí cực tốt, hít vào một hơi thần thanh khí sảng, hít vào hai hơi trạng thái toàn mãn.
"Thực sự là địa phương tốt, phi thường thích hợp tu luyện." Lâm Lạc đại hỉ, quên mất bản thân là bị bắt ép, dĩ nhiên trực tiếp khoanh chân ngồi xuống tu luyện Viên Cực hồn quyết. Hùng Hải thấy thế, cũng khoanh chân tu luyện Hoàng Đế hồn quyết.
Tại bên trong Thiên Địa hồ lô tu luyện, Lâm Lạc phát hiện tinh quang Vạn Tượng lực dĩ nhiên vô cùng dồi dào, gấp mấy lần bên ngoài. Lâm Lạc bất quá chỉ tu luyện nửa giờ cũng đã luyện hóa ra hai viên Vạn Tượng lực to như hạt bụi.
Tuy nhiên thời gian cũng chỉ kéo dài nửa giờ. Nửa giờ tr��i qua, bên trong Thiên Địa hồ lô vân vụ cuồn cuộn, sau đó Lâm Lạc cùng Hùng Hải đã bị Thiên Địa hồ lô phun ra ngoài.
Bởi vì hai người lẽ ra đang tĩnh tâm tu luyện, kết quả nhất thời không kịp phản ứng, sau khi bị nhổ ra đều lăn lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
"Mục bà tử, tốc độ ngươi thật là chậm, hơn nữa sao lại mang theo hai đứa tới?"
"Bà già này lúc đó do dự một hồi lâu, hết cách nên mang cả hai đến." Mục Từ Anh đáp.
Lâm Lạc đứng dậy, nhìn kỹ lại thì thấy đang ở trên đỉnh núi, thảo nào có phần gió lạnh ập tới.
Trên ngọn núi này có một cái bình đài lớn, bên trên đặt bàn ghế bốn phương. Lúc này trên bàn ghế có ba vị lão giả đang ngồi phẩm trà, Mục Từ Anh thu hồi Thiên Địa hồ lô xong cũng ngồi xuống.
"Thế nào? Ta mang tới hai tiểu tử này." Mục Từ Anh nói.
"Một đứa thoạt nhìn mặt gian mày giảo, một đứa thoạt nhìn ngốc nghếch khù khờ." Ở tòa phía Bắc, một lão giả râu dài vuốt râu nhận xét.
Tuy rằng lời này làm cho Lâm Lạc nghe mà tức giận, bất quá cũng không dám lộn xộn. Người trước mắt thực lực sợ là sàn sàn như nhau với viện trưởng, không thể để hắn trêu chọc nổi, đồng thời phía bên kia thực tế không có ác ý gì, chỉ là trêu chọc mà thôi.
"Mạc lão quái, ta dám cam đoan, hai người bọn họ so với tên đệ tử ngươi mang tới nhất định tốt hơn nhiều." Viện trưởng Mục Từ Anh lập tức phản kích, "Ngươi mang tới tên kia nhất định là đồ vô dụng."
"Được rồi được rồi, Trường Tu, Từ Anh, người đã đông đủ thì bắt đầu nói rõ đi." Lão giả ngồi ở tòa phía Nam, dáng vẻ hòa ái dễ gần vuốt cằm nói, "Lần này Từ Anh dẫn theo hai người tới ngược lại là có chút làm cho người ta ngoài ý muốn, bất quá dựa theo quy củ, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một người trong đó."
"Ta biết, chỉ là thuận tiện mang tới thôi. Có lẽ các ngươi nếu cảm thấy người mình mang tới không vừa ý, ta có thể miễn cưỡng đồng ý cho các ngươi mượn người của ta." Mục Từ Anh nói.
Lâm Lạc đến bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, bất quá mắt thấy sau lưng ba vị lão giả kia, phía xa xa cũng đứng một gã thiếu niên, nhất thời hiểu được chuyện tiếp theo bọn họ mới là vai chính.
"Lâm Lạc, còn có Hùng Hải, các ngươi đến đứng sau lưng ta." Mục Từ Anh nói giọng không dung cự tuyệt. Lâm Lạc ngược lại vô cùng kinh ngạc, Mục Từ Anh thậm chí ngay cả Hùng Hải đều biết, sợ là trước khi bắt bọn họ tới đây đã có một phen điều tra rõ ràng.
"Ta là Viện trưởng Hạo Đình Học Viện trấn Đông Lai, Mục Từ Anh. Hai người sau lưng ta theo thứ tự là Lâm Lạc cùng Hùng Hải." Mục Từ Anh giới thiệu.
"Ta là Viện trưởng Thiên Ngu Học Viện trấn Tây Phong, Âu Dương Phong. Đây là đệ tử ta chuẩn bị nhận lấy, cũng là tôn tử của ta, Âu Dương Khoa." Âu Dương Phong ở tòa phía Tây nói.
"Ta là Viện trưởng Thiên Lý Học Viện trấn Nam Đề, Đoan Mộc Kình. Đây là đệ tử ta chuẩn bị nhận lấy, Vương Chiêu." Đoan Mộc Kình giới thiệu.
"Ta thì là Viện trưởng Hàn Băng Học Viện trấn Bắc Dương, Mạc Trường Tu. Đây là đệ tử ta chuẩn bị nhận lấy, Hàn." Mạc Trường Tu cũng lên tiếng.
"Bốn lão già chúng ta thường xuyên luận bàn, bất quá luôn luôn sàn sàn như nhau, mãi không phân ra chân chính thắng bại." Mục Từ Anh nói, "Sau này lão nương đã nghĩ, nếu tự chúng ta không phân ra thắng bại, chi bằng để đồ đệ tới phân cao thấp. Đồ đệ của ai thắng dĩ nhiên là đại biểu sư phụ năng lực càng mạnh, phương pháp chỉ bảo lợi hại hơn."
"Đến bây giờ tính ra đã qua bốn khóa, bất quá ngoài dự đoán của mọi người là trong bốn khóa này lại chưa có thắng bại rõ ràng. Bởi vậy chúng ta quyết định tại khóa thứ năm này, bất kể là đồ đệ của ai thắng thì sẽ công nhận thực lực của người đó là mạnh nhất." Mục Từ Anh giải thích.
Nghe Mục Từ Anh nói, Lâm Lạc cuối cùng cũng minh bạch, thì ra không phải bà muốn giáo huấn hai người bọn họ, mà là muốn cầu cạnh bọn họ. Nói cách khác, Mục Từ Anh dự định chọn hắn hoặc Hùng Hải làm đồ đệ, lấy thân phận đồ đệ để tỷ đấu cùng ba người kia.
"Từ Anh, ngươi dự định thu người nào trong bọn họ làm đồ đệ?" Viện trưởng Thiên Lý học viện Đoan Mộc Kình hỏi.
"Cả hai ta đều phi thường hợp ý." Mục Từ Anh do dự nói.
Theo nàng hiểu biết, Lâm Lạc cùng Hùng Hải đ��u là Hồn sứ có nhân hình huyễn thú. Tuy rằng Lâm Lạc linh hồn cường độ chỉ có trung đẳng, nhưng là đặc chất hồn thích nghi rất mạnh, phi thường hiếm thấy. Còn Hùng Hải mặc dù là thể năng hồn, nhưng linh hồn cường độ lại đạt tới cửu cấp, cũng cực kỳ hiếm có. Hai người mỗi người một vẻ, làm cho nàng khó có thể lựa chọn.
"Viện trưởng, người hãy chọn Hải đệ đi." Lâm Lạc lên tiếng.
Tuy rằng hắn rất muốn làm đồ đệ của viện trưởng, cứ như vậy sẽ có được sự chỉ điểm của nàng, tiến bộ chắc chắn sẽ rất nhanh. Bất quá Hùng Hải là đệ đệ của hắn, hắn tin tưởng cho dù mình không làm đồ đệ của viện trưởng thì sự tiến bộ của bản thân cũng sẽ không quá chậm. Nhưng Hùng Hải tính tình trời sinh chính trực, có người ở bên chỉ bảo sẽ tốt hơn một chút.
"Không không, chọn Lạc ca đi, ta không làm đệ tử viện trưởng đâu." Hùng Hải từ chối. Lâm Lạc luôn luôn nhường nhịn hắn, lần này hắn nói cái gì cũng không thể lại để cho Lâm Lạc đem cơ hội nhường cho mình.
"Nếu đã gọi là Lạc ca thì nhất định phải nghe ta." Lâm Lạc cường ngạnh nói, "Yên tâm, Lâm Lạc ta rất mạnh."
"Hai thằng nhóc thối các ngươi, đừng có cãi cọ, là ta đang lựa chọn chứ có phải các ngươi lựa chọn đâu. Hơn nữa cư nhiên còn đẩy tới đẩy lui, chẳng lẽ là khinh thường lão nương sao?"
Mục Từ Anh nổi giận, mỗi người cho một quyền. Lâm Lạc cùng Hùng Hải nhất thời bay ra mấy thước, bất quá lại không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, hiển nhiên l�� viện trưởng đã khống chế lực đạo.
Bạn đang thưởng thức tác phẩm được chuyển ngữ duy nhất tại trang truyen.free, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.