Chương 71 : Ba phong lại tụ họp
Mệnh Đàm Tông, Bạch Cốt Phong.
Một đạo độn quang chợt rơi xuống, khói quỷ tan đi, lộ ra thân ảnh Tạ Lệ Quân, phong chủ Vạn Quỷ Phong.
Âm Hoa bỗng hiện, mờ mịt dập dờn, tựa ngân hà trong nước, vầng sáng huyễn diệu, hiện ra La Chức, phong chủ Âm Hoa Phong, dáng người uyển chuyển.
Người ngoài nhìn vào, quan hệ giữa ba phong những năm gần đây lúc tốt lúc xấu.
Thậm chí Bành Nhiên, thủ tịch Vạn Quỷ Phong, cùng La Vân, thủ tịch Âm Hoa Phong, còn từng giao đấu một trận trên Tranh Phong Đài, may mà hai vị phong chủ kịp thời ngăn lại, mới không bùng phát chân hỏa.
Bất quá đệ tử Uẩn Khí Kỳ của hai đỉnh núi lại thường xuyên qua lại thăm hỏi, khiến người ngoài khó hiểu.
Trịnh phong chủ Bạch Cốt Phong càng thay đổi thói quen bấy lâu nay là không màng ngoại sự, lấy ra rất nhiều thiên tài địa bảo thả vào Vạn Dịch Các trong tông.
Vật phẩm quá tốt, Trưởng Lão Hội dù cố gắng ép giá, chung quy vẫn cần lượng lớn cống hiến tông môn mới có thể đổi, khiến đệ tử các đỉnh núi thèm thuồng không thôi, mắt đỏ rực liều mạng tranh nhau làm nhiệm vụ tông môn.
Mà tất cả những điều này chẳng qua chỉ là thủ đoạn che mắt mà thôi.
Tạ Lệ Quân từ xa giơ tay lên, hướng La Chức thi lễ, nét mặt tràn đầy khoái ý, những phẫn uất năm xưa không còn sót lại gì.
Tuy nói là diễn trò, nhưng Bành Nhiên bị La Vân đấm cho một trận tơi bời trên Tranh Phong Đài, lại như biến thành người khác, rốt cuộc không còn chuyên chú nuôi quỷ, mà bắt đầu đi sâu nghiên cứu ngự quỷ, trấn quỷ, diệt quỷ ba loại pháp môn, xem ra cũng có chút khí độ của thủ tịch.
Hơn nữa mấy năm nay Vạn Quỷ Phong lại lục tục nhặt về mấy đạo tử, trừ Âm Hoa Phong ra thì không tính, Vạn Quỷ Phong dám tự tin nói đạo tử nhà mình tuyệt không yếu hơn tất cả đỉnh núi, thậm chí các tông Tây Cực.
La Chức khẽ mỉm cười, đáp lễ lại.
Hai người sóng vai bước vào một động huyệt Bạch Cốt, cửa hang âm hỏa gào thét bay lượn, cầu vồng xanh biếc như điện như tuyến, nếu nhìn từ xa lại có chút rực rỡ tuyệt luân.
Mới vào động chừng mười mấy trượng, bỗng nhiên rộng mở sáng sủa, bốn chữ lớn mạnh mẽ khắc trên đỉnh động.
"Nguyên Thần Xương Trắng"
Trịnh Dư Tình đang đứng ở dưới, hiếm thấy ánh mắt thanh minh, phía sau là một vực sâu đen ngòm.
La Chức cười tủm tỉm mở miệng nói, "Ngươi cũng hiếm khi chủ động chào hỏi người tới, hay là ở Thần Ma Chi Địa có đại sự gì cần quấy nhiễu thiên cơ đến mức này?"
Trịnh Dư Tình cũng nhìn về phía Tạ Lệ Quân, ánh mắt có chút kỳ quái, cổ tuyết nị thậm chí vặn vẹo uốn éo, tựa hồ muốn nhận thức lại người này.
Phong chủ Vạn Quỷ Phong nhất thời cảm thấy rợn cả tóc gáy, Trịnh gia tiểu công chúa này từ trước đến giờ không thích ra tay, nhưng một khi hành động, tất nhiên kinh thiên động địa, chẳng lẽ lại để mắt tới hắn cái gì?
Không ngờ Trịnh Dư Tình thở dài một tiếng, giọng điệu buồn buồn nói, "Ta vẫn câu nói kia, Khương Mặc Thư trước kia là người Bạch Cốt Phong, bây giờ là, sau này cũng vậy."
Lời này khiến Tạ Lệ Quân sửng sốt, trong bụng trầm xuống, cẩn thận nói, "Hắn đương nhiên tính là người Bạch Cốt Phong, bất quá Trịnh phong chủ đã cho hắn bái ta làm thầy, điểm này không thay đổi được."
Trong giọng nói của Trịnh Dư Tình dần thêm chút ý cười, chút đỏ ửng xông lên ngọc nhan,
"Cho nên nói ngươi chiếm tiện nghi."
La Chức cũng nghe rõ, đừng xem nàng bình thường đoan trang văn nhã, kỳ thực linh thức mạnh nhất, tinh thông nắm bắt chi tiết, "Thế nhưng Cơ Thôi Ngọc kia lại làm chuyện gì?"
Tạ Lệ Quân lúc này giật mình, chuyện lần trước ở Vạn Yêu Sâm Lâm, Vạn Quỷ Phong phải gánh tội thay, hắn bị hai yêu vương hành hung một trận.
Nghe ý La Chức, cái tên đệ tử đỡ lo này lại gây ra chuyện gì không tầm thường.
Trịnh Dư Tình mắt híp lại, vỗ tay nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hãy để chính hắn nói đi."
Phía sau nàng cũng chuyển ra một người, chính là Khương Mặc Thư, hướng hai người thỉnh an.
"Sư tôn khí sắc thật tốt, đệ tử rất an tâm."
"La phong chủ, Khương Mặc Thư ở đây hữu lễ."
Tạ Lệ Quân nhất thời mở to mắt, "Ngươi không phải đi Hình Qua Nguyên luyện quỷ sao, sao lại trở về?"
"Luyện xong rồi." Khương Mặc Thư gật đầu, ném Quỷ Ngục Minh Châu đi, một con quỷ vật sống động hiện ra bên trong châu.
"Nhanh vậy? !" Tạ Lệ Quân âm thầm gật đầu, đệ tử này quả nhiên đỡ lo, thay đạo tử Vạn Quỷ Phong đi luyện quỷ, ít nhất cũng phải bảy tám năm mới thu đủ tử oán minh khí, không ngờ Khương Mặc Thư này chưa đến hai năm đã luyện quỷ thành công.
"Thế nhưng Vạn Quỷ Tinh Kỳ luyện chế thành pháp bảo?" Tạ Lệ Quân cười hắc hắc, nghe giọng điệu của Trịnh gia tiểu công chúa kia, hắn cũng không ngại đoán bạo dạn một chút.
"Sư tôn quả nhiên là đại gia quỷ đạo, ta còn chưa lấy ra, đã bị sư tôn phát hiện." Khương Mặc Thư có chút lúng túng, vốn định tạ ơn sư tôn, chưa từng nghĩ trực tiếp bị nhìn ra đầu mối Vạn Quỷ Tinh Kỳ.
Trên sân nhất thời trở nên yên tĩnh, ngay cả Trịnh Dư Tình cũng nét mặt quái dị né người nhìn lại, chuyện đại sự này trước không nói?
Cái gì? Thật luyện thành? ! Tạ phong chủ lúc này có chút á khẩu, vốn chỉ thuận miệng đoán, không hề hy vọng, không ngờ đệ tử này quá mức đỡ lo, thật thành công.
Phải biết Quỷ Vương linh thân quá mức khó được, cho nên Vạn Quỷ Tinh Kỳ tế luyện đến cực phẩm linh khí không ít, tế luyện đến pháp bảo có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Ừm, ngươi coi như không tệ, Vạn Quỷ Tinh Kỳ là dấu hiệu của Vạn Quỷ Phong ta, ngươi có thể tế luyện thành công, vi sư rất an ủi." Tạ Lệ Quân hận không thể vỗ tay ăn mừng, bất quá vẫn hơi trấn định, nhàn nhạt thở dài nói.
La Chức cũng ở một bên ôn nhu cười thầm, nói thì nhẹ nhàng linh hoạt, về phong rồi không biết ăn mừng thế nào, Vạn Quỷ Tinh Kỳ này cũng đã bao nhiêu năm không ai tế luyện thành công?
"Toàn do sư tôn dạy dỗ, trừ Vạn Quỷ Tinh Kỳ ra, đệ tử còn luyện thành một loại quỷ trận, tên là Sát Liệt Chiến Trận, lát nữa về phong, sẽ đem trận đồ dung nhập vào Quỷ Trận Luyện Đồ Bia."
Khục! Khục! Khục!
Tạ Lệ Quân lúc này ho sặc sụa, chờ một chút, ngươi đang nói cái gì? Trận đồ quỷ trận mới? Ngươi luyện?
La Chức và Trịnh Dư Tình hai vị phong chủ liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ không thể tin nổi trong mắt đối phương.
Không phải là không thể sáng tạo quỷ trận, bình thường Kim Đan quỷ đạo hiểu rõ mấy loại quỷ trận, mới có thể tính toán, thử nghiệm, đánh giá, cuối cùng định trận, thời gian cũng phải tính bằng một giáp.
Một mình ngươi, đệ tử Ngưng Chân, tính toán một chút liền lấy ra trận đồ quỷ trận,
Mấy Kim Đan của Vạn Quỷ Phong sống nhiều năm như vậy sống uổng phí rồi sao? Phải biết trong vòng trăm năm, chưa có quỷ trận mới nào được luyện vào Quỷ Trận Luyện Đồ Bia.
"Rất tốt, Khương Mặc Thư, ngươi quả nhiên là thiên tài quỷ đạo." Tạ Lệ Quân hít sâu một hơi, đè xuống dòng máu đang dâng trào lên gò má, nhẹ nhàng nói.
Trịnh Dư Tình nghe thấy bốn chữ "thiên tài quỷ ��ạo" vốn có chút tức giận, suy nghĩ một chút lại cười như không cười nhìn sang.
La Chức tâm tư tỉ mỉ, thấy Trịnh Dư Tình như vậy, biết chắc còn có chuyện để nói, cũng nhu mì cười cười, chờ xem trò hay.
"Ngươi hãy theo ta về phong, chuyện vui lớn như vậy, Vạn Quỷ Phong ta há có thể không ăn mừng một phen." Tạ Lệ Quân rốt cục không nhịn được, cười ha ha mấy tiếng.
"Sư tôn cho phép đệ tử bẩm báo, đệ tử Cơ Thôi Ngọc của Vạn Quỷ Phong, sợ là không thể làm tiếp được nữa,
Chính là muốn sư tôn cùng trong tông chính thức thông báo một tiếng, Cơ Thôi Ngọc bế tử quan rồi."
Tạ Lệ Quân khẩn cấp hỏi, "Chuyện gì nghiêm trọng vậy? Chẳng lẽ lại giết mấy đứa con cháu yêu vương?
Chuyện này có là gì, ngươi yên tâm, sư tôn ta gánh được."
Khương Mặc Thư cười nhạt, uyển chuyển nói,
"Nếu sư tôn thật cảm thấy gánh được, cũng được thôi, kỳ thực cũng không tính là chuyện lớn."
Tạ Lệ Quân cười hắc hắc, "Đừng đánh đố, nói cho sư tôn nghe một chút, dù sao ta cũng là một phong chi chủ."
Khương Mặc Thư nói rất nhanh, như sợ Tạ Lệ Quân ngắt lời,
"Khi ra khỏi U Minh Quỷ Giới, Huyền Ngân Kiếm Tông đến mười chín đạo tử, vô duyên vô cớ muốn bắt ta về Huyền Ngân Kiếm Tông, bị ta giết mười bảy người."
Nhìn Trịnh Dư Tình đang nghiền ngẫm và La Chức hiếm khi trợn mắt há hốc mồm,
Tạ Lệ Quân nhất thời cảm thấy cả người vô lực, há miệng lại không phát ra được âm thanh nào,
Hóa Kiếm Thi Đấu còn chưa bắt đầu, ngươi đã chém mười bảy đạo tử của đối phương, có lẽ tông môn đại chiến sắp đến nơi rồi.