Thập Nhật Chung Yên - Chapter 135: Ân nhân của tôi
Tôi đi đến văn phòng của Xung ca mà không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.
“A Kính, ngồi đi.” Anh ấy hút một điếu thuốc, cho những người khác đi ra ngoài, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một xấp tiền rồi ném lên bàn.
"Xung ca… anh làm gì vậy?"
"Vinh lão đang ở Quảng Đông, ta cho cậu địa chỉ, cậu đi tìm hắn đi." Xung ca bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Tôi có chút không hiểu. "Không phải anh nói hiện giờ cả nhóm đang truy sát Vinh sao? Vậy là anh biết vị trí của anh ấy ư?"
“Ừ.” Xung ca gật đầu, “Truy sát hắn chỉ là ta dùng để che giấu việc thả hắn đi mà thôi.”
"Nhưng tại sao?"
"A Kính, ta biết Đồng lão muốn gì. Thay vì yêu cầu bồi thường hai triệu, thì hắn càng muốn một nhân tài như cậu hơn. Cậu còn có thể kiếm cho hắn nhiều hơn con số hai triệu kia nữa. Nhưng nếu ta đem tin tức này nói cho Đồng lão, thì theo quy tắc của thế giới ngầm hắn nhất định phải giết chết Vinh lão, đến lúc đó hắn làm sao thu nạp cậu được chứ?”
Tôi hơi cau mày, vẫn chưa thể hiểu nỗi.
"Cho nên tin tức này chỉ có thể giấu kín ở chỗ ta, tiếp theo phải làm gì thì chỉ có thể đợi cậu gặp được Đồng lão rồi mới tính tiếp.”
"Xung ca, anh nói Đồng đại nhân muốn thu nạp tôi, nhưng dù sao tôi cũng là người của Vinh lão..."
"A Kính, cho dù là cậu trải qua hai đời lão đại, nhưng cậu cũng chỉ cần nghe lệnh hành sự thôi là được rồi, Đồng lão không thể nào không hiểu được điều này cả.” Xung ca rít một hơi thuốc, vẻ mặt có chút buồn bã, "Chỉ là ngươi đã để hắn thất vọng rồi.”
Vẻ mặt của tôi đột nhiên trở nên có chút ảm đạm.
"Xung ca, ta là một kẻ ngu xuẩn, cố chấp. Vinh lão một ngày là lão đại của ta thì cả đời cũng là lão đại của ta. Hiện tại, anh ấy đang phải chạy trốn ta tất nhiên là phải đi hỗ trợ anh ấy.”
"Cậu có thể sẽ phải hối hận đó." Xung ca nghiến răng nghiến lợi nói: "Có người thì ngoài miệng lúc nào cũng nói những lời tốt đẹp với cậu, nhưng sau lưng lại luôn âm thầm giao cho cậu làm những nhiệm vụ muốn lấy mạng của cậu. Có người tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thực tâm lại có lòng muốn tốt cho ngươi, đây mới là…”
Tôi ngốc, chứ không có ngu.
Làm sao Vinh lão có thể muốn giết tôi được chứ?
Anh ấy bắt tôi phải học đấm bốc, ngay cả khi tay của tôi bị gãy cũng phải tiếp tục tập luyện. Đó là vì muốn rèn luyện tôi.
Anh ấy yêu cầu tôi một mình chiến đấu với hơn ba mươi người, làm như vậy nhằm mục đích tôi luyện cho tôi.
Anh ấy bảo tôi và Cửu Tử rút thăm để xem ai sẽ là người ngồi tù thay cho anh ấy, cũng chỉ là để thử tôi mà thôi.
Tôi đã bái lạy Nhị lão nên những đạo lý này tôi đều hiểu cả.
“Xung ca, anh thay tôi cảm ơn Đồng lão nhé.” Tôi ngắt lời anh, đứng dậy cầm lấy xấp tiền trên bàn, “Số lộ phí này tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh.”
Thấy tôi dầu muối đều không ăn, Xung ca cũng trở nên tức giận.
"Cái đồ chết tiệt, đồ cứng đầu nhà cậu...cậu cứ đi đi! Tốt nhất là cậu nên chết ở Quảng Đông luôn đi!"
Anh ấy ngồi trên ghế xoay quay người lại, xua tay giận dữ nói: "Mau cút đi."
Trước khi đi ra ngoài, tôi dừng lại, quay lại hỏi: "Xung ca, sao Đồng lão lại biết về tôi nhiều như vậy?"
Tôi chỉ nhìn thấy tấm lưng Xung ca, anh ấy tiếp tục phả ra khói thuốc. Anh suy nghĩ hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Bởi vì ở thời đại này, rất khó tìm thấy một người như cậu, một người có “nghĩa khí giang hồ” thuần khiết. Ơn là ơn, thù là thù. Mặc dù việc cậu làm không phải là chuyện tốt, nhưng cậu đang cố gắng làm một người tốt. Cậu rất giống chúng tôi khi còn trẻ. "
Anh ấy lấy ra một chiếc vòng cổ từ trong tay và ném nó cho tôi mà không thèm ngoảnh mặt nhìn lại.
Tôi bắt lấy, lật lại thì thấy đó là một chiếc huy chương đồng nhỏ có khắc một chữ “Đồng” ở giữa.
"Nếu cậu làm xong việc và muốn trở về bang hội, thì thứ này có thể giúp cậu, cút đi.”
Tôi nhét huy chương đồng vào túi áo khoác và cúi đầu thật sâu với Xung ca.
Trên đời này có rất nhiều người đối xử tốt với tôi. Đợi khi tôi báo đáp xong ân tình của Vinh lão, tôi nhất định sẽ quay lại báo đáp ân tình này của Đồng lão và Xung ca.
…
Ngày hôm sau, tôi đã đến Quảng Châu.
Dựa theo tin tức của Xung ca thì Vinh lão hiện tại đang sống trong một căn hộ khá cao cấp.
Khi biết anh ấy đang sống không tệ, tôi cũng có thể yên tâm hơn.
Buổi tối, tôi gõ cửa phòng của Vinh lão.
Phải rất lâu phía bên kia mới có động tĩnh truyền đến, sau khi cánh cửa từ từ mở ra, tôi liền nhìn thấy anh ấy.
Vinh lão vẫn vậy, không có gì thay đổi so với bốn năm trước.
"A Kính...?"
Anh ấy sửng sốt một lúc, sau đó lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó lại kìm nén niềm vui.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi mà anh ấy đã thay đổi vẻ mặt ba lần, xem ra tâm tình đang khá là phức tạp.
Vinh lão dẫn tôi vào nhà. Ở đây trang trí rất đơn giản, cũng chỉ có một số đồ dùng cần thiết mà thôi.
Trong nhà còn có một người khác, tôi cho rằng đó là Cửu Tử.
Kết quả đó lại là một người phụ nữ.
"Vinh ca... đây là?" Người phụ nữ hỏi.
“Tĩnh Lan, đây là A Kính.” Vinh lão nói xong lại nhìn tôi: “A Kính, đây là chị dâu của cậu.”
Tôi cúi đầu trước người phụ nữ và gọi: "Chị dâu".
Vinh lão xua tay bảo người phụ nữ tạm rời đi.
Người phụ nữ ấy trước khi rời đi cứ nhìn tôi đầy nghi ngờ, tôi cũng không hề yếu thế, cũng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tôi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Vinh lão và tôi không nhớ là mình có người chị dâu nào cả.
"Vinh lão, Cửu Tử đâu?" Tôi nhìn quanh và cảm thấy ở đây không hề có sự tồn tại của người thứ ba.
"A Kính..." Vinh lão rút ra một điếu thuốc, "A Cửu chết rồi."
Đồng tử tôi khẽ run lên, tôi hy vọng là mình đã nghe nhầm.
"Anh nói Cửu Tử làm sao chứ?”
“Trên đường chúng tôi chạy trốn đến Quảng Đông, A Cửu đã bị người của Phi Đồng chém chết.” Vinh lão hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu xuống đầy buồn bã.
Cái gì?
Cửu Tử bị người của Đồng lão chém chết?
Tôi cảm thấy tim mình hẫng mất một nhịp, như thể vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Vô số mảnh vỡ lóe lên trong đầu tôi, những mảnh vỡ đó giống như pháo hoa nổ giữa không trung, tôi muốn đưa tay ra tóm lấy nhưng chúng bị đốt cháy đến mức vô cùng đau đớn.
Tôi nhớ khi tôi mười một tuổi, Cửu Tử cười một cách hồn nhiên và nói với tôi "A Kính, cậu có sức mạnh, tôi có đầu óc, chúng ta hãy cùng nhau đi theo Vinh lão đi!"
Nhưng bây giờ khi “nắm đấm” đã trở về, nhưng tôi đã không còn “bộ não” nữa rồi.
Vinh lão và Đồng lão đã đưa ra cho tôi những lời giải thích hoàn toàn trái ngược nhau. Với trí tuệ của mình, tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Tôi hỏi với giọng run run.
"Đã hơn mười ngày rồi." Vinh lão lắc đầu, "A Kính, ta không giúp được A Cửu, cũng không giúp được cậu. Hôm qua cậu được thả ra, ta cũng không cách nào đi gặp cậu được."
Tôi từ từ ngồi xuống, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi cảm thấy mọi chuyện đều rất kì lạ, nhưng tôi không thể nói được là kì lạ chỗ nào.
Là Vinh lão đã lừa dối tôi... hay là Đồng lão đã lừa dối tôi?
Lúc này... nếu đổi lại là Cửu Tử, thì cậu ấy sẽ làm như thế nào?
Tôi thật sự là đồ ngu ngốc mà.
"A Kính, thời gian qua cậu đã cực khổ rồi." Vinh lão nói, "Hôm nay cậu nghỉ ngơi ở chỗ của tôi đi."
“Hôm nay?” Tôi lắc đầu nói: “ Vinh thiếu, không chỉ hôm nay, tôi vẫn muốn tiếp tục đi theo người.”
"Theo ta?"
Tôi gật đầu.
“Đúng vậy, giống như hơn mười năm trước.” Tôi nói: “Anh là ân nhân của tôi, tôi vẫn chưa báo đáp được cho anh.”
Vinh lão có chút khựng lại, tàn thuốc rơi xuống đất.
"A Kính, đừng nghĩ nữa, tôi đưa cậu xuống lầu ăn chút gì đó." Anh ấy đứng dậy mặc áo khoác vào.
Tôi cũng đứng dậy đi theo anh ấy ra ngoài.
Chúng tôi ngồi ở một quán nhỏ ven đường gọi vài chai bia, Vinh lão rất trầm mặc và tôi cũng vậy.
Anh ấy gọi món chân gấu nướng, một món mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Nhìn anh ấy ăn ngấu nghiến, tôi nghĩ, món đó chắc hẳn phải ngon lắm nhỉ?
Đúng vậy, chân gấu nhất định sẽ rất ngon.
Vinh lão đã ăn rồi có nghĩa là tôi cũng đã được ăn.
Sau vài chai bia, tôi cảm thấy hơi chán nản.
Tôi rất nhớ Cửu Tử, đó là anh em của tôi, không ngờ rằng sau bốn năm chịu khổ trong ngục tù, tôi thậm chí còn không được gặp mặt anh ấy lần cuối.
Nghĩ đến đây, tôi mở một chai bia và đổ xuống đất.
Xin mời người anh em của tôi.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Vinh lão lắc đầu bất lực rồi đứng dậy trả tiền.
Anh ấy dường như muốn nói điều gì đó, nhưng thật lâu cũng không mở lời. Lúc này, anh ấy nhìn thấy bảng hiệu của cửa tiệm gần đó.
Chỉ thấy anh ấy suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “A Kính, cậu không thích gái gú và hút thuốc, anh đưa cậu đi xem phim thư giãn nhé.”
Đó là một bộ phim nước ngoài, tên là "Kẻ hủy diệt".
Cả đời này của tôi cũng chưa bao giờ được xem qua một bộ phim như vậy cả.
Sau đó tôi nghĩ lại và nhận ra rằng tôi cũng chẳng có tiền để đi xem phim.
Nhưng điều đó không ngăn cản việc tôi thích bộ phim "Kẻ hủy diệt".
Có phải tất cả các bộ phim đều được dựa trên một câu chuyện có thật nào đó không?
Nó làm tôi rất sốc, sốc đến mức tôi đã quên mất Cửu Tử trong khoảng thời gian đó.
Mãi cho đến khi hết phim, màn hình trở nên tối đen và xuất hiện những dòng chữ tiếng Anh, tôi mới đành ngậm ngùi đứng dậy rời đi.
Sẽ tuyệt biết bao nếu Cửu Tử cũng có thể nhìn thấy điều này?
Cậu ấy rất thông minh, cậu ấy chắc chắn có thể cho tôi biết những con robot này được tạo ra như thế nào.
Rõ ràng đó là những cỗ máy nhưng lại sẵn sàng để người khác chụp ảnh.
Tiếc là tôi đã không còn gặp được Cửu Tử nữa rồi.
"A Kính, tôi muốn rửa tay gác kiếm.”
Giọng của Vinh lão vang lên bên cạnh tôi.
“Cái gì?” Tôi quay lại nhìn anh.
“Ta đã già rồi, cứ tiếp tục như vậy rất mệt mỏi.” Vinh lão lắc đầu, “Cậu đi đi.”
"Đi...?" Tôi chớp chớp mắt, "Vinh lão, anh muốn tôi đi đâu chứ?"
"Đừng đi con đường này, đi đâu cũng được." Anh ấy cười khổ nói: "Thế giới này rất rộng lớn, ngươi có nhớ không? Thế giới thì rộng, kẻ tự coi thường mình là kẻ ngu xuẩn.”
Làm sao tôi có thể không nhớ được?
Đó là dòng chữ trên lưng tôi.