(Đã dịch) Thất Giới Đệ Nhất Tiên - Chương 109 : Cùng đáy biển giao nhân giao dịch dưới
"Trao đổi ư, hơn nữa ta sẽ chẳng thiếu thốn thứ gì?" Lương Tịch khinh thường bĩu môi, "Lão tử ta vốn bủn xỉn khốn nạn, muốn vặt lông từ một kẻ bủn xỉn như ta ư, đừng hòng."
Lương Tịch cùng Niệm Thủy đấu trí, đồng thời cũng đang cân nhắc thế cục trước mắt.
Mình giờ đang ở trong viêm khe hở, bên trong viêm khe hở là tộc Giao Nhân. Giao Nhân nhìn như vô hại, kỳ thực lại có thể đâm dao từ phía sau, mình nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Bên ngoài viêm khe hở lại có vài vạn đại quân Tây Nhã Hải tộc đang vây chặt mình, hơn nữa kẻ dẫn đội tựa hồ là ca ca của tiểu nha đầu đang cõng trên lưng mình.
Nếu đi ra ngoài, khó tránh khỏi lại xảy ra xung đột.
Điều Lương Tịch cần làm bây giờ là giảm thiểu xung đột xuống mức thấp nhất, dù sao mình chỉ muốn ra ngoài mà thôi.
Niệm Thủy thấy Lương Tịch chau mày suy nghĩ, cho rằng hắn đang cân nhắc chuyện trao đổi, liền vội vàng đưa ra điều kiện của mình: "Để bằng hữu có thể thuận lợi rời khỏi Tây Hải, yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, chỉ là muốn ngài giao cô gái trên lưng cho chúng tôi. Nhằm biểu đạt lòng ngưỡng mộ của tộc Giao Nhân chúng tôi đối với Tu Chân giả, ngoài việc tiễn ngài xuyên qua viêm khe hở, chúng tôi còn có thể biếu tặng ngài thứ này —— chí bảo của tộc Giao Nhân chúng tôi."
Theo lời dặn của Niệm Thủy, một tên Giao Nhân đem một cái túi nhỏ đưa tới tay hắn.
Niệm Thủy mở lòng bàn tay, một viên bảo châu màu vàng đất lăn ra, xoay tròn xoay tròn.
Nhìn thấy viên bảo châu màu vàng đất kia, tiểu hồ ly ánh mắt sáng lên, lặng lẽ đưa tay ở ngực Lương Tịch khều khều hai cái.
Lương Tịch cùng tiểu hồ ly tâm ý tương thông, biết đó là đồ tốt, trên mặt liền làm ra vẻ mặt tức giận đến nổ đom đóm mắt, nói: "Ngươi cho rằng cô gái trên lưng ta là ai chứ? Nàng lẽ nào chỉ đáng giá một hạt châu nát của ngươi sao? Ngươi nghĩ ta là kẻ chẳng biết gì sao?"
Thấy Lương Tịch vẻ mặt nổi giận đùng đùng, trong lòng Niệm Thủy thầm mắng tên ngu ngốc này chẳng biết quý trọng đồ vật, thế nhưng trong miệng không thể nói ra được, chỉ có thể mau mau giải thích: "Ngài phải biết, đây chính là cực kỳ hiếm thấy Ích Thủy Châu!"
"Ích Thủy Châu? Ta cần nó để làm quái gì? Ngươi cho ta một con heo trữ nước, ta nói không chừng còn có thể dắt ra cho người ta chiêm ngưỡng, kiếm chút tiền, đói bụng còn có thể giết ăn đi. Ngươi nhìn ta thế này thì cần Ích Thủy Châu để làm gì?" Lương Tịch tức giận trừng mắt nhìn Niệm Thủy một cái.
Cảm giác Nhĩ Nhã trên lưng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân thể hơi rung động, Lương Tịch âm thầm đưa tay ở trên bắp chân trơn nhẵn mềm mại của cô nàng sờ soạng một cái: "Con ranh thối, lại dám giả vờ bất tỉnh!"
Bị Lương Tịch chọc ghẹo một cái, Nhĩ Nhã quả nhiên ngoan ngoãn hẳn.
Thấy Lương Tịch có vẻ không màng tới viên Ích Thủy Châu quý giá này, Niệm Thủy chỉ có thể một bên trong lòng mắng hắn không biết điều, một bên giải thích tác dụng của Ích Thủy Châu: "Ngài phải biết, nếu như Thủy tộc chúng tôi mà có được viên Ích Thủy Châu này, chúng tôi có thể sinh tồn trên đất liền. Ngàn vạn năm qua, cũng chính bởi Ích Thủy Châu khan hiếm, Thủy tộc chúng tôi mới không thể lên bờ với quy mô lớn."
Nghe Niệm Thủy vừa nói như thế, Lương Tịch trong lòng giật mình một tiếng, thầm kêu nguy hiểm thật trong lòng: "Đừng nói các Hải tộc khác, chỉ riêng Tây Nhã Hải tộc thôi, nếu người người đều đeo một viên Ích Thủy Châu, vậy liệu trên đại lục còn có quốc gia nào tồn tại hay không, e rằng thật khó nói."
Thấy Lương Tịch tựa hồ bị mình trấn trụ, Niệm Thủy thừa cơ hội này, vội vàng nói ra một tác dụng khác của Ích Thủy Châu: "Tôn kính Tu Chân giả, ngài không phải có kiêng dè gì với mấy vạn đại quân Hải tộc bên ngoài kia không?"
Nhìn thấy Lương Tịch bĩu môi, Niệm Thủy biết mình đã đoán đúng, liền nói tiếp: "Chỉ cần có viên Ích Thủy Châu này, ngài có thể phớt lờ mọi công kích lấy nguyên tố "Thủy" làm chủ đạo. Phép thuật hệ "Thủy" trước mặt ngài sẽ trở nên yếu ớt vô cùng."
"Hít!" Lương Tịch hít vào một ngụm khí lạnh. "Đây là khái niệm gì chứ? Đeo hạt châu này, những kẻ mang thể chất hệ Thủy trước mặt mình chẳng phải tất cả đều thành vô dụng sao?"
Tiểu hồ ly cũng đặc biệt kích động, không ngừng run rẩy trong lồng ngực Lương Tịch.
"Chờ đã! Ngươi nói cho ta biết, viên Ích Thủy Châu này tổng cộng có bao nhiêu viên? Ta muốn tất cả!" Lương đại quan nhân giở thói sư tử há mồm.
Thấy vẻ tham lam háu đói của Lương Tịch, Niệm Thủy lúng túng xòe tay ra: "Thật xin lỗi, ta nghĩ toàn bộ Thất Giới e rằng cũng chỉ có duy nhất một viên như thế. Viên này cũng là do tổ tiên chúng ta năm đó lấy được từ trên người một con Long Quy vạn năm."
"Thành giao!" Đối mặt với viên Ích Thủy Châu duy nhất, không có viên thứ hai, ai không cần thì tuyệt đối là kẻ ngu si.
Lương Tịch ướm chừng Nhĩ Nhã trên lưng một chút: "Đúng rồi, các ngươi cần nha đầu tính tình kém cỏi này làm gì?"
Thấy Lương Tịch đáp ứng giao dịch, trong mắt Niệm Thủy cùng những Giao Nhân còn lại đều lộ ra vẻ vui mừng nồng đậm, đuôi cá của Niệm Thủy đung đưa lên xuống: "Tộc Giao Nhân chúng tôi vẫn luôn bị Tây Nhã Hải tộc bóc lột địa bàn, chúng tôi sẽ dùng cô gái này để tranh thủ một số điều kiện cần thiết. Hơn nữa, ngài không phải đã có con Tiên hồ kia rồi sao?"
Lương Tịch nghe rõ ý tứ của câu nói đầu tiên của hắn, thế nhưng không rõ Nhĩ Nhã cùng tiểu hồ ly có quan hệ gì.
Lương Tịch thử muốn đổi tư thế cõng Nhĩ Nhã thành ôm, nhưng tiểu nha đầu vẫn siết chặt, ôm chặt lấy cổ hắn quá mức, Lương Tịch thử mấy lần cũng không thể đẩy tay nàng ra.
"Nha đầu này đang đấu sức với mình đây mà." Lương Tịch trong lòng cười hì hì, đột nhiên khóe miệng cứng đờ.
"Khách nhân tôn kính, ngài sao thế?" Thấy sắc mặt Lương Tịch đột nhiên không đúng, Niệm Thủy cho là hắn sẽ đổi ý, liền vội vàng hỏi.
Lương Tịch đưa tay ở trên cái mông nhỏ căng tròn, đầy đặn của Nhĩ Nhã sờ soạng một cái, Nhĩ Nhã thân thể run lên, lúc này mới buông cái miệng nhỏ đang cắn lưng Lương Tịch ra.
"Tiên sư nó, quả nhiên là giống chó." Lương Tịch hồi tưởng lại cảm giác vừa sờ lên người cô nàng, tuy rằng trung gian cách một tầng khăn lụa, thế nhưng không chút nào ảnh hưởng cảm giác trắng mịn đầy đặn ấy.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể giao dịch được chưa?" Nhìn thấy Lương Tịch tựa hồ khôi phục bình thường, Niệm Thủy vội vàng hỏi.
Lương Tịch giả vờ suy nghĩ một lát, rồi mới nói: "Ta vẫn còn vài vấn đề. Ngươi bây giờ vẫn chưa nói cho ta biết làm sao để xuyên qua cái viêm khe hở này. Hơn nữa, các ngươi dựa vào tiểu nha đầu này để uy hiếp, hẳn là có thể vơ vét không ít l��i ích từ Tây Nhã Hải tộc nhỉ?"
Nhìn nụ cười gian xảo trên mặt Lương Tịch, trong lòng Niệm Thủy dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn giải thích: "Muốn xuyên qua viêm khe hở cần năng lực đặc biệt của tộc Giao Nhân chúng tôi. Chúng tôi có thể mở ra ngọn núi lửa này, đồng thời khiến cho nó không phun trào. Lúc mở ra, ngài chỉ cần từ bên trong hang núi kia đi vào, phỏng chừng chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, ngài là có thể đến ranh giới giữa hai biển Đông Nam rồi."
"À, thì ra là vậy." Lương Tịch đã minh bạch, chẳng trách mình vừa nãy vẫn không tìm được lối đi, xem ra e rằng đám Giao Nhân này đã theo dõi mình từ khi mới bước vào rồi.
"Ngài còn có nghi vấn gì không?" Niệm Thủy vừa nói ra câu hỏi này xong lập tức hối hận, bởi vì hắn thấy được sự gian xảo ranh mãnh toát ra trong mắt Lương Tịch.
"Nghe nói các ngươi Giao Nhân nước mắt có thể kết thành châu đúng không? Ta chỉ là nghe nói thôi, dạo này hơi thiếu tiền, trong thành vừa vặn có gia đình phú hộ nói muốn mua giá cao một ít dạ minh châu, trân châu... gì đó. Ai nha, nhưng đáng tiếc làm sao." Lương đại quan nhân chép miệng ba cái, nhìn quanh.
Nếu không phải Lương Tịch trong tay có Nhĩ Nhã mà tộc Giao Nhân đặc biệt muốn có được, hơn nữa lo lắng sẽ có những tổn thất không đáng có, Niệm Thủy có thể thề rằng mình nhất định sẽ nuốt sống kẻ tu chân này.
"Dạ minh châu không thành vấn đề. Người đâu, đưa thứ mà hắn cần lên." Niệm Thủy nghiến răng nói.
Một túi nhỏ dạ minh châu được Niệm Thủy đặt vào tay, Lương Tịch sau khi thấy liền hài lòng gật đầu.
"Được rồi, ta nghĩ chúng ta có thể giao dịch rồi." Lương Tịch nói.
Thật sự nếu không giao dịch, mình sẽ bị cô nàng Nhĩ Nhã này siết chết mất!
Hiện tại mặc kệ tay Lương Tịch có sờ mó trên mông Nhĩ Nhã thế nào đi nữa, nàng ta vẫn cứ chết không chịu buông tay, sợ Lương Tịch thật sự ném nàng đi.
"Được rồi, thưa bằng hữu." Niệm Thủy giơ Ích Thủy Châu cùng túi dạ minh châu lên, "Bất quá ——"
Dịch độc quyền tại truyen.free