(Đã dịch) Thất Giới Đệ Nhất Tiên - Chương 184 : Tinh xảo phạn tiền điểm tâm ngọt
Hai người tìm một góc không người gần bãi tập, Lương Tịch thuật lại những trải nghiệm quan trọng trong nửa năm qua cho Lâm Tiên Nhi nghe, còn chuyện trừ ma gặp nạn tối qua cũng được chàng thổi phồng lên thành một câu chuyện li kỳ huyền diệu.
Lâm Tiên Nhi tâm tư đơn thuần, nghe đến đoạn căng thẳng thì nàng nắm chặt tay Lương Tịch, mắt trợn tròn. Nghe đến đoạn hài hước, nàng lại che môi khanh khách cười yếu ớt, dáng vẻ như hoa như ngọc ấy khiến hồn phách Lương Tịch như muốn bay mất.
Sau một phen trêu ghẹo, vuốt ve, khi Lâm Tiên Nhi nửa từ chối nửa như đón mời, Lương Tịch đã có cái nhìn sâu sắc hơn về sự phát triển của nàng. Thấy sắc trời đã muộn, hai người liền cùng nhau hướng đến nơi tổ chức yến tiệc mà đi.
Thiên Linh Môn tuy nói là một môn phái tu chân, thế nhưng sản nghiệp dưới trướng môn phái cũng rất lớn.
Trong thành thị không xa dưới chân núi liền có nhà hàng thuộc sản nghiệp của Thiên Linh Môn.
Hai người ngự kiếm xuyên qua rừng rậm rồi hạ xuống ngoài thành, giả làm bách tính tầm thường tiến vào thành thị.
Vì là gần kề đệ nhất môn phái của Sở quốc, Phong Nghi Thành, cách Thiên Linh Môn không xa, cũng đặc biệt phồn hoa, thường trú nhân khẩu cũng có mấy trăm ngàn.
Bất quá, trong mắt Lương Tịch, Phong Nghi Thành này tối đa cũng chỉ coi là một khu vực lớn của Dương Đô thành.
Thiên Dụ Lâu, nhà hàng lớn nhất Phong Nghi Thành, kỳ thực cũng là sản nghiệp của Thiên Linh Môn.
Bởi vì sớm có người miêu tả dáng dấp của Lương Tịch và Lâm Tiên Nhi, nên khi hai người vừa bước vào tửu lâu trang sức xa hoa kia, tiểu nhị đã vội vàng tiến tới đón tiếp, dẫn bọn họ lên phòng khách tầng cao nhất.
Lương Tịch và Lâm Tiên Nhi bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Mục Hàn Phong, chủ tiệc lần này, đang cùng Trần Thư Từ đồng hành mà tới.
Lương Tịch nhân tiện quét mắt nhìn quanh một lượt khi bước vào phòng khách.
Phòng khách này một nửa nằm trong, một nửa treo lơ lửng bên ngoài nhà, đối diện vầng trăng giữa trời, đứng ở lan can trước chính dễ dàng thu trọn phần lớn cảnh đêm Phong Nghi Thành vào tầm mắt, gió đêm hiu hiu thổi tới, quả thật khiến lòng người khoan khoái đặc biệt.
Bàn ghế trong phòng khách, nhỏ đến một cái đĩa cũng đều được tuyển chọn tỉ mỉ, Lương Tịch hơi chú mục nhìn một chút, liền biết rõ tất thảy đều là vật phẩm cực kỳ đắt giá.
"Ở đây ăn một bữa e sợ sẽ tiêu tốn không ít tiền đi, tiểu tử Mục Hàn Phong này thực sự cam tâm tình nguyện bỏ ra không ít vốn liếng." Lương Tịch thầm nghĩ trong lòng, khóe mắt liếc nhìn góc bàn mạ vàng, thầm nghĩ không biết có thể lén lút cạy xuống rồi đem đi đổi bạc hay không.
Nếu để Lâm Tiên Nhi biết suy nghĩ lúc này của hắn, mặc dù tu dưỡng có tốt đến mấy, chỉ sợ cũng phải tức giận đến không nhịn được vặn lỗ tai hắn.
"Sư đệ sư muội, đa tạ các ngươi nể mặt." Mục Hàn Phong ôm quyền chắp tay đối với Lương Tịch và Lâm Tiên Nhi chào hỏi, căn bản không màng đến chuyện bất hòa với Lương Tịch lúc trước.
Người ta lấy lễ để tiếp đón, Lương Tịch tự nhiên không tiện bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, liên tục đáp lời rằng không dám, đứng chắn giữa Mục Hàn Phong và Lâm Tiên Nhi.
"Tên này bây giờ còn không quên ghen tuông vặt vãnh." Lâm Tiên Nhi trong lòng ngọt ngào, khẽ mỉm cười, khéo léo đứng sau lưng Lương Tịch.
Trần Thư Từ đứng sau Mục Hàn Phong, thân mang một bộ trường sam trắng như tuyết, khẽ phẩy quạt giấy, phong lưu phóng khoáng không sao tả xiết, quay về hai người khẽ m���m cười, coi như đã bắt chuyện qua.
Trong phòng khách đã có khách mời đến trước, Mục Hàn Phong liền dẫn Lương Tịch và Lâm Tiên Nhi cùng Tiết Vũ Nhu đến giới thiệu với từng vị khách mời đã đến trước đó.
Những người này đều quen biết Mục Hàn Phong và đồng bọn của hắn, ngoại trừ Tiết Vũ Nhu, những người khác Lương Tịch và Lâm Tiên Nhi đều không quen biết.
Bất quá nếu là đồng môn, mọi người khách sáo lẫn nhau một phen cũng là chuyện đương nhiên.
Thấy Trần Thư Từ trong số các đệ tử cao giai này thoải mái như cá gặp nước, Lương Tịch hơi nheo mắt lại, tên Trần Thư Từ này, năng lực quả nhiên không thể xem thường.
Lâm Tiên Nhi đối diện người xa lạ còn có chút rụt rè, Lương Tịch da mặt dày, nhiều năm sống ở chốn phố phường đã giúp hắn học được cách gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, không tốn bao lâu liền hòa nhập cùng những đệ tử cao giai này.
Nhìn thấy mọi người đều dần sinh hảo cảm với Lương Tịch, Trần Thư Từ khẽ phẩy quạt giấy, ẩn mình sau đám đông, ánh mắt tĩnh mịch, không biết đang suy nghĩ gì.
"Vị này chính là Tiết sư muội, các ngươi đều cùng nàng quen biết, ta liền không cần giới thiệu nhiều." Đến trước mặt Tiết Vũ Nhu, Mục Hàn Phong nói.
Nhìn thấy Lương Tịch và Lâm Tiên Nhi thân mật, Tiết Vũ Nhu trong lòng không khỏi dâng lên chua xót, bất quá trên mặt nàng không hề biểu hiện ra, chỉ khẽ mỉm cười với Lương Tịch.
"Sư muội, muội có hài lòng với sự sắp xếp tối nay của vi huynh không?" Mục Hàn Phong ân cần hỏi Tiết Vũ Nhu.
"Đã làm phiền sư huynh phí tâm, tiểu muội thụ sủng nhược kinh." Tiết Vũ Nhu nhàn nhạt nói.
Nghe được Tiết sư muội khen ngợi, trên mặt Mục Hàn Phong nhất thời tràn đầy thần sắc vui mừng.
Xem Tiết Vũ Nhu bình tĩnh như thế, Lương Tịch thầm nghĩ trong lòng: "Nàng ấy hình như còn không biết muội muội nàng đã tới tìm ta."
Nhìn quanh bốn phía, Mục Hàn Phong cười nói: "Nếu người đã đến đông đủ, mọi người trước hết vào chỗ đi. Tiểu nhị, trước tiên đem món điểm tâm ngọt ta đã dặn trước kia mang tới."
"Người đã đủ?" Một vị đệ tử nam hơi mập hỏi, có chút nghi hoặc. Lương Tịch nhớ ra người này tên là Chú Bỉnh, chỉ thấy hắn hỏi: "Mục sư huynh, không phải huynh nói còn có một vị quý khách từ kinh thành đến sao?"
Mục Hàn Phong giải thích: "Vị quý khách kia trước đó đã nói qua, hắn có chuyện quan trọng khác, có thể sẽ đến trễ một chút, mọi người cứ ngồi xuống trước đi."
Dưới sự mời chào của Mục Hàn Phong, mọi người dồn dập ngồi xuống.
Tổng cộng tám người, bốn nam bốn nữ ngồi xen kẽ. Tiết Vũ Nhu vốn muốn ngồi cạnh Lương Tịch, nhưng nhìn thấy hắn săn sóc dời ghế cho Lâm Tiên Nhi, trong lòng nàng đau xót, cắn răng ngồi xuống cạnh Mục Hàn Phong.
Thấy người đẹp mà hắn ngày đêm mong nhớ chủ động tiếp cận, Mục Hàn Phong vừa mừng vừa ngạc nhiên, trên mặt vì phấn khích mà hiện ra một vệt hồng sắc.
Không lâu sau đó, chỉ thấy tiểu nhị nâng một cái hộp gỗ tinh xảo đi tới.
Hộp gỗ đặt trong một cái khay lớn, bên trong khay còn đựng nước nóng. Hộp gỗ tuy rằng còn chưa mở ra, thế nhưng một luồng mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ, ấm áp đã bay vào xoang mũi mọi người, thấm ruột thấm gan.
Th���y mọi người đều rướn cổ lên hiếu kỳ quan sát hộp gỗ, Mục Hàn Phong vẻ mặt đắc ý: "Món điểm tâm ngọt khai vị này là một trong những món đặc sắc của nhà hàng, một năm chỉ làm mười hai lần, mỗi tháng một lần. Tại hạ cũng phải bỏ ra không ít tâm tư mới tranh được suất của tháng này."
Nếu là món ăn quý giá như vậy, "tâm tư" mà Mục Hàn Phong nói hẳn là đã tốn không ít công sức. Bất quá nhìn hắn thư thái, ung dung như vậy, liền có người xu nịnh đưa lời khen ngợi.
Lương Tịch ngửi mùi hương này, trong lòng cũng đặc biệt hiếu kỳ, món điểm tâm ngọt trước bữa ăn này rốt cuộc là món gì.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, tiểu nhị vạch trần nắp hộp gỗ, chỉ thấy mơ hồ có hào quang màu vàng kim nhạt từ trong hộp gỗ phát ra, làn sương trắng đột ngột xuất hiện đều bị nhuộm một màu kim quang nhàn nhạt, không khí trong phòng nhất thời trở nên ngọt ngào cực kỳ. Mùi hương ngọt ngào mà không ngấy, dễ chịu vô cùng, khiến người ta chỉ hít thở mấy lần liền muốn nếm thử.
Chờ làn sương trắng dạt ra, mọi người nhìn v��o hộp gỗ, trong hộp bày biện chỉnh tề tám chiếc bánh ngọt màu vàng nhạt, lớn bằng bát trà, chế tác tinh xảo. Phần giữa tựa hồ là lòng đỏ trứng đã được chưng chín, trong làn sương trắng khẽ rung rinh, vẻ ngoài thật khiến người ta vui thích.
Món ăn ngon nhất là món hội tụ đủ sắc, hương, vị. Lương Tịch nhìn mà gật đầu liên tục, chiếc bánh ngọt này giờ khắc này sắc và hương đã đủ đầy, xem vẻ ngoài kia, mùi vị tất nhiên không kém, không hổ là món ngon một tháng chỉ làm một lần.
Dưới sự chiêu đãi ân cần của Mục Hàn Phong, tất cả mọi người gắp một khối bánh ngọt đặt vào đĩa trước mặt mình. Nhìn món vật chế tác tinh xảo này, Lâm Tiên Nhi đều không đành lòng cắn một cái, chỉ là ngửi mùi vị này cũng đã khiến người ta thỏa mãn đến cực điểm.
"Mục sư huynh, bánh ngọt này tên là gì, là do tài liệu gì chế thành, có thể nói cho tiểu đệ biết được không?" Chú Bỉnh kia khẩn cấp hỏi.
"Cái này ư." Mục Hàn Phong mặt mày tươi cười, "Ta cứ tạm thời không nói ra vội, mọi người cứ nếm thử trước đi, tất nhiên còn sẽ c�� kinh hỉ."
Nói xong, Mục Hàn Phong lén lút liếc mắt nhìn Tiết Vũ Nhu bên cạnh, thấy trong mắt nàng tràn đầy yêu thích nhìn món ăn trước mặt, trong lòng càng là đắc ý, cảm thấy mình bỏ ra công sức lớn mời đầu bếp trưởng làm món ăn này thật sự là quá đáng giá.
Mọi người bị màn một hỏi một đáp của bọn họ khơi gợi lên lòng hiếu kỳ. Chiếc bánh ngọt này chỉ nhìn và ngửi thôi cũng đã khiến người ta yêu thích đến vậy, nếm thử một cái còn có thể có kinh hỉ lớn hơn nào nữa đây?
Thấy những người xung quanh đều cẩn thận mà nếm thử bánh ngọt, Lương Tịch khẽ mỉm cười không lên tiếng.
Cuộc đối thoại giữa Chú Bỉnh kia và Mục Hàn Phong vừa rồi rõ ràng là đã bàn bạc từ trước, Lương Tịch cũng không nói ra, quay đầu thấy Lâm Tiên Nhi cẩn thận từng li từng tí nếm một miếng nhỏ, chợt thấy nàng mặt mày tràn đầy kinh hỉ, liền ngạc nhiên hỏi: "Tiên Nhi, mùi vị thế nào?"
Dịch độc quyền tại truyen.free