Chapter 16: Trả ân
Những ngày tiếp theo ở Thạch Gia Thôn trôi qua trong một bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt. Sự im lặng đầy tính toán của Đại Hùng sau khi chứng kiến cảnh thân mật giữa hắn và Tú Anh, ánh mắt vừa giận dỗi vừa mời gọi của nữ sát thủ xinh đẹp, và vẻ mặt ngày càng ưu tư, lo lắng của Lan Như Hương khiến Giang Tử Kiều cảm thấy như đang đi trên một lớp băng mỏng sắp vỡ vụn. Hắn biết mình không thể tiếp tục sống trong tình trạng này mãi được. Sự không chắc chắn, những bí mật chồng chéo và cảm giác bị theo dõi, bị thử thách khiến hắn mệt mỏi.
Quyết định cuối cùng cũng được đưa ra sau nhiều đêm trằn trọc. Hắn phải đi gặp người Chủ nhân bí ẩn của Ảnh Nguyệt Các. Hắn cần câu trả lời. Hắn cần biết rõ mục đích thực sự của họ là gì, tại sao họ lại quan tâm đến hắn, và cái gọi là "bảo vệ", "đáp ứng nhu cầu" kia thực chất ẩn chứa điều gì. Sự tò mò về thân thế của nguyên chủ, về mối ân tình năm xưa và cả khát khao có được chỗ dựa vững chắc hơn trong thế giới xa lạ này đã thôi thúc hắn gạt bỏ những e dè, sợ hãi về hiểm nguy giang hồ.
Hắn lấy cớ cần xuống huyện lỵ một chuyến nữa để tìm mua thêm sách vở. Đại Hùng, với vẻ mặt khó đoán, không hề phản đối, chỉ dặn dò hắn đi đường cẩn thận một cách khác thường, khiến Tử Kiều càng thêm bất an nhưng cũng càng quyết tâm phải làm rõ mọi chuyện. Tú Anh tỏ ý muốn đi cùng nhưng bị Tử Kiều khéo léo từ chối. Hắn nói chuyến đi này có việc riêng quan trọng, không tiện mang theo người khác. Ánh mắt Tú Anh thoáng chút thất vọng và nghi ngờ, nhưng nàng ta cũng không cố nài ép. Có lẽ, nàng ta cũng hiểu rằng cuộc gặp gỡ này tốt nhất là hắn nên đi một mình.
Mang theo tín vật của Ảnh Nguyệt Các. Theo chỉ dẫn mơ hồ khắc trên ngọc bội, hắn tìm đến một tiệm trà nhỏ khuất sâu trong con hẻm vắng. Đưa ngọc bội cho tiểu nhị, hắn được dẫn lên một căn phòng riêng biệt trên lầu hai, bài trí trang nhã nhưng kín đáo.
Không khí trong phòng có chút lạnh lẽo, khác hẳn sự ồn ào bên ngoài. Chỉ có một người đang ngồi chờ sẵn bên bàn trà. Đó chính là Ảnh, nữ sát thủ đã đóng giả Lưu viên ngoại. Nàng ta hôm nay mặc một bộ y phục màu đen bó sát người, tôn lên vóc dáng cân đối, mạnh mẽ. Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, nhưng ánh mắt nhìn Tử Kiều có phần bớt đi sự dò xét, thay vào đó là một sự nghiêm túc nhất định.
"Công tử đã quyết định?" Ảnh lên tiếng trước, giọng vẫn lạnh như băng.
"Phải. Ta muốn gặp Chủ nhân của các người." Tử Kiều đáp thẳng, không vòng vo.
Ảnh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho hắn ngồi xuống chờ đợi. Nàng tự tay rót trà cho hắn, động tác chuyên nghiệp và dứt khoát. Tử Kiều im lặng nhấp ngụm trà, lòng thầm đánh giá người phụ nữ trước mặt. Dù đã biết thân phận thật của nàng, hắn vẫn không khỏi ấn tượng bởi khí chất sắc bén và nguy hiểm toát ra từ nàng. Một sát thủ thực thụ.
Khoảng nửa tuần trà trôi qua trong im lặng, cánh cửa phòng khẽ mở. Một người đàn ông trung niên bước vào. Hắn ta vận một bộ trường bào màu xanh lam sẫm giản dị, không có vẻ gì là xa hoa quyền quý. Dáng người cao ráo, hơi gầy, khuôn mặt có phần khắc khổ nhưng đôi mắt lại sáng và sâu thẳm lạ thường, ẩn chứa sự từng trải và một nội lực thâm trầm khó dò. Khí chất của người này hoàn toàn khác biệt, không phải kiểu uy quyền hống hách của kẻ bề trên, mà là sự trầm tĩnh, vững chãi của một ngọn núi lớn sau cơn bão.
Tử Kiều đoán đây chính là Chủ nhân của Ảnh Nguyệt Các. Hắn đứng dậy, theo lễ nghi chắp tay: "Tại hạ Giang Tử Kiều, tham kiến..."
"Không cần đa lễ, Giang công tử." Người đàn ông mỉm cười ôn hòa, giọng nói trầm ấm đầy sức hút. "Mời ngồi. Ta là Lý Khởi Phong."
Lý Khởi Phong. Cái tên nghe khá phong trần, không giống tên của một người đứng đầu tổ chức sát thủ lắm. Tử Kiều ngồi xuống, đối diện với người đàn ông bí ẩn này, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng đầy sóng gió. Ảnh lặng lẽ rót thêm trà rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại, để lại không gian riêng tư cho hai người.
"Giang công tử chắc hẳn có rất nhiều thắc mắc?" Lý Khởi Phong nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt như nhìn thấu tâm can.
"Đúng vậy, Lý tiên sinh." Tử Kiều quyết định dùng cách xưng hô tôn trọng nhưng bớt phần câu nệ hơn là "Chủ nhân". "Tại sao các người lại theo dõi ta? Màn kịch ở Lưu phủ là thế nào? Và mối ân tình giữa ngài và gia phụ tại hạ, thực hư ra sao?"
Lý Khởi Phong khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút xa xăm. "Chuyện năm xưa, nói ra cũng dài. Ta và lệnh tôn, Giang Vân Thiên, quen biết nhau trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Khi đó ta bị kẻ thù truy sát, trọng thương lạc vào núi sâu, may mắn được ông ấy cứu giúp và tận tình chăm sóc suốt mấy tháng trời mới qua cơn nguy kịch."
Người đàn ông kể lại câu chuyện, giọng đều đều nhưng chứa đựng sự chân thành và kính trọng sâu sắc đối với người cha đã khuất của nguyên chủ. Ông ta nói về sự hào hiệp, phóng khoáng và tấm lòng nhân hậu của Giang Vân Thiên, một thương nhân bình thường nhưng lại có khí phách hơn người.
"Sau khi bình phục, ta muốn báo đáp ơn cứu mạng nhưng Giang lão gia một mực từ chối, chỉ nói rằng cứu người là việc nên làm, không cần kể ơn nghĩa. Trước khi rời đi, ta có để lại một tín vật, nói rằng nếu sau này Giang gia gặp bất cứ khó khăn gì, cứ mang tín vật đó đến tìm ta, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ." Lý Khởi Phong dừng lại, nhấp một ngụm trà, ánh mắt có chút buồn bã.
"Sau đó vài năm, ta nghe tin Giang lão gia có gửi người mang tín vật đến tìm, nói rằng việc làm ăn gặp chút khó khăn, cần một số vốn xoay sở. Ta lập tức cho người mang một số tiền lớn đến giúp đỡ, xem như đã trả xong món nợ ân tình năm đó."
Tử Kiều lắng nghe, lòng có chút ngạc nhiên. Vậy là món nợ đã được trả rồi sao?
"Vậy tại sao..." Hắn định hỏi tiếp thì Lý Khởi Phong đã nói trước.
"Nhưng chuyện đời khó lường. Mấy năm sau nữa, ta tình cờ nghe được tin tức về việc cả gia đình Giang lão gia không may gặp nạn, bị sơn tặc sát hại, chỉ duy nhất người con trai là công tử đây may mắn thoát được nhưng cũng trọng thương lưu lạc." Ông nhìn Tử Kiều với ánh mắt áy náy và có phần tự trách.
"Ta thực sự không ngờ bi kịch lại xảy ra như vậy. Dù món nợ năm xưa xem như đã trả, nhưng nghĩ đến ân nghĩa của Giang lão gia, nghĩ đến việc công tử là giọt máu duy nhất còn sót lại của ông ấy, ta không thể ngồi yên. Giang hồ hiểm ác, công tử lại chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, làm sao có thể sống sót?"
"Vì vậy," Lý Khởi Phong tiếp tục, "Ta đã cho người âm thầm tìm kiếm và bảo vệ công tử. Khi biết công tử được gia đình Trần Đại Hùng cưu mang ở Thạch Gia Thôn, ta mới tạm yên tâm. Nhưng ta vẫn cần biết rõ hơn về con người công tử, xem công tử có thực sự xứng đáng với sự bảo vệ này, có đủ bản lĩnh để kế thừa khí phách của cha mình hay không. Đó là lý do ta lệnh cho Ảnh và Hồng Ảnh dựng lên màn kịch ở Lưu phủ để thử thách công tử."
Đến đây, mọi khúc mắc trong lòng Tử Kiều gần như đã được giải tỏa. Hắn hiểu ra động cơ của Lý Khởi Phong. Không phải vì món nợ chưa trả, mà là vì chữ "nghĩa", vì sự kính trọng và áy náy đối với ân nhân đã khuất, ông ta mới làm tất cả những điều này.
Dù cách làm có phần cực đoan và gây khó chịu cho hắn, nhưng xuất phát điểm lại là lòng tốt và sự trọng tình trọng nghĩa đáng quý.
"Tại hạ đã hiểu." Tử Kiều khẽ gật đầu, sự kính trọng dành cho người đàn ông trước mặt tăng lên vài phần. "Đa tạ Lý tiên sinh đã có lòng với tại hạ và gia phụ." Cách xưng hô của hắn vẫn giữ sự tôn trọng, nhưng đã tự nhiên hơn.
"Không cần cảm ơn." Lý Khởi Phong xua tay. "Ta chỉ làm việc nên làm. Qua thử thách, ta thấy Giang công tử quả thực không hổ danh là con trai của Giang Vân Thiên. Thông minh, bình tĩnh, có lòng nhân ái nhưng cũng không thiếu sự quyết đoán. Công tử hoàn toàn xứng đáng."
Tử Kiều im lặng, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Hắn nhìn cách bài trí trong phòng, nhớ lại khí chất của Ảnh và Hồng Ảnh, nhớ lại cái tên Ảnh Nguyệt Các. Đây rõ ràng là một tổ chức không hề đơn giản, có lẽ là một thế lực lớn trong giang hồ, hoạt động bí mật, có quy củ riêng. Tuy nhiên, qua cách Lý Khởi Phong giải thích và hành động, hắn cảm nhận được tổ chức này dường như không phải loại tà ma ngoại đạo, mà có những nguyên tắc và mục đích riêng, dù rằng phương thức hoạt động có thể không phù hợp với quan điểm của hắn.
Với tư duy của một người hiện đại từng trải, hắn nhận thấy Ảnh Nguyệt Các, dù có tiềm lực, nhưng cách quản lý và thử thách thành viên mới dường như vẫn còn khá cảm tính và có phần tùy tiện. Màn kịch ở Lưu phủ tuy hiệu quả trong việc thử lòng người, nhưng cũng đầy rủi ro và dễ gây hiểu lầm, thậm chí là phản tác dụng nếu gặp phải người có tâm cơ khác.
Sau một hồi trầm ngâm, Tử Kiều ngẩng lên, nhìn thẳng vào Lý Khởi Phong: "Lý tiên sinh, tại hạ có vài lời muốn nói, có thể có phần đường đột, mong ngài thứ lỗi."
"Công tử cứ nói tự nhiên." Lý Khởi Phong tỏ ý lắng nghe, thái độ rất cởi mở.
"Tại hạ rất cảm kích tấm lòng và sự bảo vệ của ngài. Ảnh Nguyệt Các chắc hẳn là một tổ chức lớn mạnh, có những mục tiêu và lý tưởng riêng. Tuy nhiên, qua những gì đã trải qua, tại hạ mạn phép nhận thấy, cách thức hoạt động và quản lý của Các có lẽ cần thêm một chút quy củ và sự rõ ràng hơn nữa."
Tử Kiều bắt đầu đưa ra những góp ý của mình một cách thận trọng nhưng thẳng thắn, giọng điệu đã thoải mái hơn, như đang trao đổi với một người có thể lắng nghe. Hắn nói về việc cần có những quy tắc rõ ràng trong việc tuyển chọn, thử thách thành viên, tránh những màn kịch phức tạp có thể gây hậu quả khó lường. Hắn đề xuất việc xây dựng một hệ thống cấp bậc, phân công nhiệm vụ và báo cáo chặt chẽ hơn để đảm bảo hiệu quả và kỷ luật. Hắn cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thu thập và phân tích thông tin một cách hệ thống, thay vì chỉ dựa vào các nguồn tin tức tình cờ.
Những ý kiến của hắn, tuy xuất phát từ góc nhìn của một người ngoài cuộc và mang đậm dấu ấn tư duy hiện đại, lại vô cùng logic và thực tế. Lý Khởi Phong lắng nghe chăm chú, đôi mắt sáng lên vẻ hứng thú và ngạc nhiên. Ông ta không ngờ chàng thư sinh trẻ tuổi này lại có tầm nhìn và sự sắc sảo đến vậy. Những điều Tử Kiều nói quả thực đã chạm đúng vào những vấn đề mà ông ta cũng đang trăn trở trong quá trình xây dựng và phát triển Ảnh Nguyệt Các.
"Giang công tử quả nhiên kiến thức uyên bác, tầm nhìn sâu rộng!" Lý Khởi Phong không giấu được sự thán phục. "Những lời góp ý này của công tử thực sự rất quý giá đối với Ảnh Nguyệt Các. Ta nhất định sẽ suy nghĩ kỹ."
Thấy Lý Khởi Phong tiếp thu ý kiến của mình một cách cởi mở, Tử Kiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hắn tiếp tục nói rõ quan điểm của mình, giọng điệu càng thêm phần thẳng thắn và tự nhiên: "Tại hạ thành thật cảm ơn sự ưu ái của ngài. Tuy nhiên, tại hạ vốn là người yêu thích cuộc sống tự do, bình lặng, không quen với những ràng buộc và hiểm nguy của giang hồ. Do đó, tại hạ xin phép không gia nhập Ảnh Nguyệt Các."
Lý Khởi Phong im lặng một lúc, ánh mắt có chút tiếc nuối nhưng không hề tỏ ra tức giận hay ép buộc. "Ta hiểu quyết định của công tử. Mỗi người một chí hướng, không thể cưỡng cầu." Ông gật đầu. "Nhưng lời hứa bảo vệ công tử của ta vẫn còn đó. Dù công tử không gia nhập, nhưng nếu sau này gặp bất cứ khó khăn hay nguy hiểm nào, Ảnh Nguyệt Các vẫn sẽ ra tay tương trợ."
"Đa tạ." Lần này, Tử Kiều mạnh dạn thay đổi cách xưng hô, tỏ rõ sự gần gũi hơn sau khi đã thẳng thắn bày tỏ quan điểm và được đối phương tôn trọng. "Về phần mình, tuy không gia nhập, nhưng nếu sau này tiền bối hay Ảnh Nguyệt Các cần tham mưu, góp ý về mặt sách lược hay phân tích tình hình, trong khả năng của mình, tại hạ sẽ không từ chối."
Đó là cách hắn giữ một mối liên hệ cần thiết nhưng vẫn đảm bảo sự độc lập cho bản thân. Hắn không muốn hoàn toàn cắt đứt với thế lực này, bởi hắn biết, trong tương lai, có thể hắn sẽ cần đến sự giúp đỡ của họ.
"Ha ha, tốt lắm!" Lý Khởi Phong cười lớn, tỏ vẻ hài lòng trước sự thay đổi trong cách xưng hô và thái độ của Tử Kiều. "Có được lời hứa này của Tử Kiều, ta cũng thấy an lòng."
Cuộc gặp gỡ kết thúc trong một bầu không khí cởi mở và tôn trọng lẫn nhau. Tử Kiều rời khỏi tiệm trà với tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn đã có câu trả lời cho những thắc mắc của mình, hiểu rõ hơn về mối liên hệ giữa bản thân và thế lực bí ẩn này, và quan trọng nhất, hắn đã khẳng định được con đường riêng của mình.
Tuy nhiên, một câu hỏi vẫn còn lơ lửng: Vai trò thực sự của Hồng Ảnh là gì? Lệnh "bảo vệ và đáp ứng nhu cầu" kia có thật hay chỉ là lời nói dối ngọt ngào của nàng ta để được ở lại bên cạnh hắn? Lý Khởi Phong không hề nhắc đến chuyện này trong cuộc nói chuyện. Có lẽ, đó lại là một ẩn số khác mà hắn cần phải tự mình tìm hiểu.