Chapter 26: Trọng trách
Thời gian lặng lẽ trôi qua ở Thạch Gia Thôn. Kể từ ngày Tú Anh lặng lẽ rời đi sau đêm đầy biến cố đó, đã gần hai tháng. Căn nhà tranh của Đại Hùng giờ chỉ còn lại một mình Giang Tử Kiều và Lan Như Hương đang ở lại tĩnh dưỡng. Sự ra đi đột ngột và không một lời từ biệt của Tú Anh để lại trong lòng Tử Kiều một khoảng trống khó tả, một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm vì thoát khỏi mối quan hệ nguy hiểm và cả một chút tiếc nuối, day dứt mơ hồ. Hắn không biết nàng đã đi đâu, có trở về Ảnh Nguyệt Các hay không, nhưng hắn biết, sự kiện đêm đó đã là dấu chấm hết cho mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Nỗi dằn vặt về hành động tội lỗi với Lan Như Hương trong đêm nàng ngủ say vẫn còn đó, âm ỉ và nhức nhối. Hắn cố gắng tránh mặt nàng nhiều nhất có thể, lao đầu vào việc đọc sách, luyện tập những bài quyền cơ bản mà hắn nhớ được từ kiếp trước hoặc học lỏm từ Đại Hùng, và giúp đỡ những người dân còn lại trong thôn. Hắn muốn dùng sự bận rộn để quên đi tội lỗi, để giữ cho tâm trí mình không nghĩ đến những điều không nên.
Lan Như Hương dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi này. Nàng không còn quá né tránh hắn như những ngày đầu sau khi Tú Anh rời đi. Thỉnh thoảng, nàng lại mang cho hắn bát chè mát hay đĩa hoa quả, ánh mắt nhìn hắn vẫn dịu dàng nhưng có thêm chút gì đó xa cách và ưu tư. Nàng hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra trong cái đêm định mệnh đó, nhưng sự ra đi đột ngột của Tú Anh và thái độ trầm mặc, cố gắng giữ khoảng cách của Tử Kiều cũng đủ khiến nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mối quan hệ giữa họ trở nên ngượng ngập theo một cách khác, một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Giữa guồng quay yên tĩnh nhưng đầy sóng ngầm đó, Tử Kiều vẫn luôn suy nghĩ về Ảnh Nguyệt Các và Lý Khởi Phong. Tấm lệnh bài bằng ngọc đen vẫn nằm yên trong túi áo hắn. Hắn đã từ chối gia nhập, nhưng lời đề nghị làm quân sư và cả quyền điều động Ảnh vệ trong trường hợp khẩn cấp vẫn là một mối liên kết không thể phủ nhận. Hắn tự hỏi không biết Lý Khởi Phong đã tiếp thu những ý kiến của hắn đến đâu, và liệu có lúc nào ông ta thực sự cần đến sự tham mưu của hắn hay không.
Vào một buổi chiều cuối thu, khi Tử Kiều đang ngồi một mình ngoài hiên nhà nghiền ngẫm một cuốn sách thuốc, thì một cảm giác quen thuộc khiến hắn ngẩng đầu lên. Hắn thấy một bóng người cao gầy, vận trường bào màu xanh sẫm giản dị, đang chậm rãi đi vào từ phía cổng. Đi theo sau ông ta vẫn là Ảnh, nữ sát thủ mặt lạnh như băng.
Lý Khởi Phong! Ông ta lại trực tiếp đến gặp hắn một lần nữa! Sự xuất hiện đường đột này khiến Tử Kiều không khỏi kinh ngạc và có phần cảnh giác. Chắc chắn phải có chuyện quan trọng.
"Lý tiền bối!" Tử Kiều vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ. Lan Như Hương nghe tiếng động cũng từ trong bếp đi ra, thấy có khách lạ thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu chào theo lễ.
"Ha ha, Tử Kiều, không cần đa lễ." Lý Khởi Phong mỉm cười ôn hòa, gật đầu chào lại Lan Như Hương rồi quay sang Tử Kiều. "Ta đến thăm hiền điệt và cũng có chuyện quan trọng muốn bàn bạc trực tiếp. Không biết có tiện không?"
"Tiện ạ, mời tiền bối và Ảnh cô nương vào nhà." Tử Kiều nhanh chóng mời khách. Hắn cũng giới thiệu qua Lan Như Hương là tẩu tử của mình, người đã cùng gia đình Đại Hùng cưu mang hắn. Lý Khởi Phong tỏ vẻ kính trọng, gật đầu chào Lan Như Hương một cách lịch sự. Lan Như Hương thấy vậy cũng yên tâm phần nào, nàng không hỏi nhiều, pha trà mời khách rồi ý tứ lui vào bếp, để lại không gian cho họ nói chuyện.
Sau khi Ảnh kiểm tra xung quanh và đứng canh ngoài cửa, Lý Khởi Phong mới nhìn thẳng vào Tử Kiều, ánh mắt chứa đầy sự thành thật và cả chút cấp bách.
"Tử Kiều, ta đến đây hôm nay, thứ nhất là để cảm ơn hiền điệt một lần nữa về những sách lược quý báu đã chỉ điểm lần trước. Ảnh Nguyệt Các đang dần đi vào quy củ và hoạt động hiệu quả hơn rất nhiều." Ông dừng lại, rồi nói tiếp với giọng nghiêm túc hơn. "Thứ hai, cũng là việc chính, ta thực lòng muốn lần nữa chiêu mộ hiền điệt."
Tử Kiều hơi nhíu mày. Lại chiêu mộ?
Thấy vẻ mặt của hắn, Lý Khởi Phong vội giải thích: "Hiền điệt khoan hãy từ chối. Ta biết chí hướng của hiền điệt không ở giang hồ. Lần này ta không ép hiền điệt phải gia nhập làm thành viên chính thức, phải tham gia vào các hành động chém giết. Nhưng... ta thực sự cần trí tuệ của hiền điệt cho một vị trí quan trọng hơn là chỉ tham mưu khi được hỏi."
Ông trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: "Ảnh Nguyệt Các đang đứng trước những cơ hội và cả những thách thức lớn. Việc chỉnh đốn nội bộ chỉ là bước đầu. Chúng ta cần có một chiến lược phát triển lâu dài, cần có người hoạch định phương hướng, phân tích tình hình, đưa ra những quyết sách mang tầm vĩ mô. Người đó không ai phù hợp hơn hiền điệt. Ta muốn mời hiền điệt đảm nhận vai trò Quân sư chính thức của Ảnh Nguyệt Các, có thực quyền trong việc hoạch định chiến lược và cố vấn cho ta trong mọi quyết định quan trọng.
"
Tử Kiều im lặng suy nghĩ. Quân sư chính thức? Có thực quyền hoạch định chiến lược? Vai trò này hấp dẫn hơn nhiều so với việc chỉ tham mưu thụ động. Nó cho phép hắn phát huy tối đa năng lực tư duy của mình, tạo dựng ảnh hưởng thực sự mà không cần trực tiếp nhúng tay vào máu tanh. Hắn nhìn Lý Khởi Phong, thấy sự chân thành và kỳ vọng lớn lao trong mắt ông ta.
"Vậy vai trò này cụ thể là như thế nào?" Tử Kiều hỏi lại cho rõ. "Quyền hạn và trách nhiệm ra sao?"
"Hiền điệt sẽ là người cố vấn cao nhất cho ta," Lý Khởi Phong giải thích. "Mọi kế hoạch lớn, mọi quyết sách quan trọng đều sẽ được đưa ra bàn bạc và tham khảo ý kiến của hiền điệt trước tiên. Hiền điệt có quyền yêu cầu cung cấp mọi thông tin tình báo, có quyền đề xuất phương án hành động hoặc bác bỏ những kế hoạch không hợp lý. Tuy nhiên, việc thực thi cụ thể, những hành động ám sát hay tranh đấu trực tiếp, hiền điệt hoàn toàn không cần can thiệp trực tiếp vào hành động của tổ chức."
Lời đề nghị này quả thực rất hấp dẫn và phù hợp với mong muốn của Tử Kiều. Hắn có thể đứng trong bóng tối, dùng trí tuệ của mình để điều khiển một thế lực lớn mạnh, tạo ra ảnh hưởng mà vẫn giữ được sự an toàn tương đối và không đi ngược lại hoàn toàn với lương tâm của mình. Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn gật đầu.
"Được. Nếu tiền bối đã tin tưởng như vậy, vãn bối xin đồng ý nhận vai trò Quân sư này. Vãn bối sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ tiền bối và Ảnh Nguyệt Các, với điều kiện tiên quyết là không trực tiếp tham gia vào các hành động ám sát hay chém giết."
"Tuyệt vời! Ha ha ha!" Lý Khởi Phong mừng quá đỗi, đứng bật dậy vỗ mạnh vào vai Tử Kiều. "Có được hiền điệt đồng ý, ta như trút được gánh nặng ngàn cân! Ảnh Nguyệt Các có quân sư như hiền điệt, việc lớn chắc chắn sẽ thành!" Sự vui mừng của ông ta là hoàn toàn thật lòng, không hề giả tạo.
Để thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối, Lý Khởi Phong nói tiếp: "Với thân phận Quân sư, tấm lệnh bài lần trước ta trao cho hiền điệt sẽ có thêm quyền hạn. Ngoài việc tự vệ, hiền điệt có quyền điều động trực tiếp một đội Ảnh vệ dưới quyền Ảnh để thực hiện các nhiệm vụ thu thập tình báo, điều tra hoặc hỗ trợ cho các kế hoạch mà hiền điệt vạch ra. Dĩ nhiên, quyền hạn này vẫn nằm trong khuôn khổ không trực tiếp gây đổ máu." Ông trịnh trọng trao lại tấm lệnh bài cho Tử Kiều, ý nghĩa của nó giờ đây đã hoàn toàn khác.
Tử Kiều nhận lấy lệnh bài, cảm nhận được sức nặng của quyền lực và trách nhiệm đi kèm. Hắn biết đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình ở thế giới này.
Sau khi xác nhận vai trò mới của Tử Kiều, Lý Khởi Phong lại tỏ vẻ trầm ngâm. "Tuy nhiên, việc hiền điệt đảm nhận vai trò quan trọng này càng khiến ta thêm lo lắng cho sự an toàn của hiền điệt ở đây. Thạch Gia Thôn dù yên tĩnh nhưng khó tránh tai mắt giang hồ. Ta không thể để Quân sư của Ảnh Nguyệt Các gặp bất cứ rủi ro nào."
"Vậy nên," ông tiếp tục, "Ta đã quyết định thực hiện kế hoạch mà lần trước đã nói. Ta sẽ cử hai sát thủ đáng tin cậy nhất, một nam một nữ, võ công và khả năng ẩn mình đều thượng thừa, giả làm vợ chồng đến sống ngay tại căn nhà bỏ trống của Đại Ngưu bên cạnh đây."
"Thân phận của họ," Lý Khởi Phong giải thích cặn kẽ hơn về lý do hợp lý, "Sẽ là một cặp vợ chồng trẻ từ xa đến, muốn tìm nơi thôn dã yên tĩnh để làm ăn sinh sống. Họ sẽ nói là có quen biết xa với gia đình Đại Ngưu nên được giới thiệu về đây. Người chồng sẽ làm nghề thợ mộc, thỉnh thoảng điêu khắc vài món đồ gỗ lặt vặt. Người vợ thì dệt vải, thêu thùa. Hoàn toàn là những người dân bình thường, hiền lành. Họ sẽ âm thầm bảo vệ hiền điệt mà không ai hay biết, chỉ can thiệp khi có nguy hiểm thực sự. Hiền điệt cứ yên tâm tập trung vào công việc của mình."
Tử Kiều nghe xong, dù vẫn cảm thấy có chút bất tiện khi bị giám sát ngầm, nhưng cũng không thể phủ nhận sự sắp xếp này là tất yếu và chu đáo. Hắn gật đầu chấp thuận.
"Mọi việc cứ theo sự sắp đặt của tiền bối."
"Tốt lắm." Lý Khởi Phong mỉm cười hài lòng. "Có lẽ ngày mai họ sẽ tới. Hiền điệt cứ chuẩn bị tinh thần đón hàng xóm mới nhé."