Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 80: Độc kế

Dương Lâm Trường, cái gã công tử bột mà cả Thạch Thành này vừa nể sợ quyền thế vừa khinh bỉ cái tính ăn chơi trác táng, giờ đây lại lẽo đẽo theo Giang Tử Kiều như hình với bóng. Từ sau khi những "bí kíp" tán gái đầy mê hoặc được vị "Giang đại phu" đến từ Kinh Thành này "vô tình" hé lộ, trong mắt Lâm Trường, Tử Kiều đã chính thức được nâng cấp từ một bằng hữu thú vị lên thành bậc thần tượng, là kim chỉ nam soi đường chỉ lối trên con đường chinh phục mỹ nhân đầy gian nan nhưng cũng lắm phần hấp dẫn.

Vậy nên, ngay từ sáng sớm, Lâm Trường đã lại sốt sắng có mặt tại quán trọ, vẻ mặt hớn hở như mèo thấy mỡ, chỉ thiếu điều kéo ngay Tử Kiều đến Liên Hoa Các để tiếp tục "học hỏi".

"Giang huynh đệ! Huynh đệ!" Gã gọi lớn từ ngoài cửa, giọng điệu không thể phấn khích hơn. "Sao rồi? Nghỉ ngơi đủ chưa? Hôm nay chúng ta phải đến 'thăm bệnh' cho Liễu di nương chứ hả? Ta nghĩ kỹ rồi, chiêu 'Dục Cầm Cố Túng' và 'Tâm Ý Dẫn Dụ' của huynh đệ đúng là tuyệt diệu! Phải áp dụng ngay mới được!"

Tử Kiều từ trong nhà bước ra, vẫn với vẻ ung dung, nho nhã thường thấy. Hắn mỉm cười nhìn bộ dạng nôn nóng của Lâm Trường, trong lòng thầm lắc đầu ngao ngán nhưng cũng không kém phần hài lòng vì con cá này đã hoàn toàn nuốt trọn mồi câu.

"Thiếu gia quả nhiên rất có thành tâm," hắn nói, giọng ôn hòa. "Nhưng việc 'thăm bệnh' cần sự tinh tế, không nên quá vồ vập khiến phu nhân thêm nghi ngại. Chúng ta cứ từ từ, đợi đến quá trưa một chút, khi phu nhân đã dùng xong bữa và đang nghỉ ngơi, chúng ta đến hỏi thăm sức khỏe là hợp lý nhất."

Dương Lâm Trường nghe vậy tuy có hơi sốt ruột nhưng thấy Tử Kiều nói cũng có lý, lại thêm việc tin tưởng tuyệt đối vào sự "cao siêu" của vị huynh đệ này, nên đành gật đầu đồng ý. Gã ở lại quán trọ, luôn miệng hỏi han Tử Kiều về cách ăn nói, cử chỉ sao cho thật "phong lưu, bí ẩn", cố gắng học lỏm từng chút một, bộ dạng trông vừa tức cười lại vừa đáng thương.

Đến quá trưa, sau khi đã dặn dò Vân Nhi và Lão Mã ở lại cứ điểm giữ liên lạc, Tử Kiều cùng Dương Lâm Trường một lần nữa tìm đường đến biệt viện Liên Hoa Các. Lần này, tâm trạng của Tử Kiều đã hoàn toàn khác. Hắn không còn chỉ đơn thuần là thăm dò, mà đã mang theo một kế hoạch cụ thể, một mục tiêu rõ ràng: gieo mầm mống xung đột vào mối quan hệ giữa hai cha con họ Dương thông qua người phụ nữ bí ẩn Liễu Thanh Liên.

Liên Hoa Các vẫn tĩnh lặng và có phần u tịch như cũ. Tuy nhiên, có Dương Lâm Trường dẫn đường, họ vẫn dễ dàng đi qua các lớp canh gác.

Bước vào phòng khách chính, Liễu Thanh Liên đã ngồi chờ sẵn bên bàn trà. Hôm nay nàng không mặc váy lụa trắng ngà thanh khiết nữa, mà là một bộ váy màu xanh thiên thanh ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong hoàn hảo. Chất liệu lụa thượng hạng mềm mại như nước, khẽ lay động theo từng cử động của nàng. Điều khiến Tử Kiều chú ý hơn cả là cổ áo của bộ váy này. Nó không khoét sâu táo bạo như Mị Kiều, nhưng lại được thiết kế theo kiểu cổ yếm cách điệu, ôm trọn lấy đôi vai tròn trịa và để lộ gần như toàn bộ phần xương quai xanh quyến rũ cùng một phần bờ ngực trắng nõn phía trên. Một vẻ đẹp nửa kín nửa hở, vừa thanh tao lại vừa cực kỳ gợi tình.

Mái tóc đen dài của nàng hôm nay được búi cao hơn, để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần, cài một chiếc trâm phượng hoàng bằng vàng tinh xảo, có lẽ là do Dương Anh ban tặng. Khuôn mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng nhưng kỹ lưỡng hơn hôm qua, đôi môi được tô một lớp son màu đỏ cam tươi tắn, ánh mắt nhìn hai người bước vào vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Tử Kiều tinh ý nhận ra một sự chờ đợi và cả quyết tâm ẩn giấu sâu bên trong.

"Thiếu gia, Giang tiên sinh đã đến," nàng đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói vẫn mềm mại như gió xuân.

"Di nương không cần đa lễ," Lâm Trường lại hấp tấp đỡ lời, mắt dán chặt vào khuôn mặt và phần cổ áo hấp dẫn của nàng. "Hôm nay trông người có vẻ tươi tắn hơn rồi đó!"

"Đa tạ thiếu gia đã có lòng," Thanh Liên mỉm cười đáp lại Lâm Trường, một nụ cười xã giao hoàn hảo, rồi quay sang Tử Kiều, ánh mắt có phần sâu hơn. "Mời tiên sinh ngồi. Trà hôm nay là loại Thiết Quan Âm thượng hạng thiếp mới có được, hy vọng hợp khẩu vị tiên sinh."

Tử Kiều ngồi xuống đối diện nàng, nâng chén trà lên khẽ ngửi hương thơm rồi nhấp một ngụm nhỏ. "Trà ngon, hương vị thanh tao, dư vị ngọt ngào, quả là danh bất hư truyền. Đa tạ phu nhân đã hậu đãi." Hắn đặt chén trà xuống, bắt đầu màn "thăm bệnh". "Không biết sau một đêm nghỉ ngơi, phu nhân cảm thấy trong người thế nào rồi? Còn thấy khó thở hay ưu tư không?"

Hắn lại vươn người tới, đặt ngón tay lên cổ tay nàng để xem mạch. Lần này, Liễu Thanh Liên không hề có chút ngần ngại nào. Nàng để yên cho hắn xem mạch, thậm chí còn hơi nghiêng người về phía trước một chút, khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm gần. Mùi hương hoa sen thanh khiết lại thoang thoảng quanh quẩn, quyện với hơi ấm từ cơ thể nàng tạo thành một sự cám dỗ vô hình.

Ngón tay Tử Kiều lướt nhẹ trên cổ tay mịn màng, ấm áp của nàng. Hắn cảm nhận mạch đập đã ổn định hơn hôm qua, nhưng vẫn ẩn chứa một sự căng thẳng ngầm. Hắn biết, nàng cũng đang diễn kịch giống hắn, và có lẽ đang chờ đợi hắn ra tay trước.

"Mạch tượng đã ổn định hơn nhiều," hắn nói, rút tay về, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng. "Xem ra phu nhân đã biết cách tự điều hòa tâm trạng rồi. Nhưng ưu tư trong lòng nếu không được giải tỏa tận gốc thì cũng như bệnh tật, lâu ngày sẽ tích tụ thành bệnh nặng."

Hắn bắt đầu dẫn dắt câu chuyện theo hướng hắn muốn. "Y học cho rằng, thất tình lục dục đều có thể gây bệnh. Buồn thương quá độ hại Phế, lo nghĩ quá nhiều hại Tỳ, tức giận uất ức hại Can... Không biết ưu tư của phu nhân thuộc loại nào?"

Liễu Thanh Liên nhìn hắn, ánh mắt có chút thăm dò. Nàng biết hắn đang cố ý nói bóng gió. Nàng cũng quyết định phối hợp. "Tiên sinh nói chí phải," nàng khẽ thở dài, đôi mắt đẹp thoáng nét u buồn rất thật. "Thân nữ nhi như bèo dạt mây trôi, làm sao tránh khỏi những lúc ưu tư phiền muộn. Nhất là khi..." Nàng ngập ngừng, liếc nhanh sang Dương Lâm Trường đang ngồi ngẩn người nghe cuộc đối thoại cao siêu, "...

khi phải sống trong cảnh 'chim lồng cá chậu', không thể tự do tự tại."

"Chim lồng cá chậu?" Tử Kiều lặp lại, tỏ vẻ thông cảm sâu sắc. "Phu nhân tài sắc như vậy, lại hiểu biết thi thư, mà phải chịu cảnh tù túng này, quả thực đáng tiếc. Chẳng lẽ... Dương tướng quân lại không hiểu cho nỗi lòng của phu nhân sao?"

Hắn cố tình nhắc đến Dương Anh.

"Lão gia..." Thanh Liên lại thở dài, giọng đầy vẻ cam chịu. "Ngài ấy là bậc anh hùng cái thế, bận trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian để ý đến những tâm tư nhỏ nhặt của nữ nhi chúng thiếp. Chỉ mong sao ngài ấy luôn được mạnh khỏe, bình an là thiếp đã mãn nguyện rồi." Nàng nói, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia lạnh lẽo rất nhanh rồi biến mất.

"Di nương nói phải!" Lâm Trường lại tưởng thật, vội chen vào nịnh nọt. "Cha ta đúng là anh hùng! Người đừng lo lắng quá! Có con ở đây, con sẽ thường xuyên đến thăm người, nói chuyện vui vẻ với người!"

Tử Kiều thầm cười trong bụng. Tên ngốc này đúng là không biết gì cả. Hắn quyết định lợi dụng ngay sự ngu ngốc của gã để truyền đạt ý đồ cho Thanh Liên.

Hắn quay sang Lâm Trường, cười nói: "Thiếu gia quả là người con hiếu thảo, lại rất biết quan tâm đến di nương. Có thiếu gia thường xuyên đến bầu bạn, chắc chắn tâm bệnh của phu nhân sẽ thuyên giảm nhiều." Hắn dừng lại, rồi nhìn sang Thanh Liên, ánh mắt đầy ẩn ý: "Nhưng mà phu nhân à, tâm bệnh do uất ức tích tụ lâu ngày mà thành, chỉ giải tỏa bên ngoài thôi chưa đủ. Đôi khi, cần phải có một liều thuốc mạnh hơn, một sự 'xung đột' để đẩy hết tà khí ra ngoài thì mới mong khỏi hẳn."

Liễu Thanh Liên tim đập mạnh khi nghe đến hai chữ "xung đột". Nàng hiểu ẩn ý của hắn.

"Xung đột?" Lâm Trường ngơ ngác. "Là sao hả huynh đệ? Chẳng lẽ phải đánh nhau à?"

"Ha ha, thiếu gia lại hiểu nhầm rồi," Tử Kiều cười lớn. "Ý tại hạ là, đôi khi trong cơ thể có hai luồng khí đối nghịch nhau, một nóng một lạnh, một cương một nhu chẳng hạn. Nếu chúng cứ âm ỉ chống đối nhau thì sẽ gây tắc nghẽn, sinh bệnh tật. Nhưng nếu có cách nào đó khiến chúng... 'va chạm' mạnh mẽ với nhau một lần, thì sau cơn 'thịnh nộ' đó, tà khí sẽ được giải tỏa, âm dương tự khắc cân bằng trở lại."

Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Thanh Liên, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can nàng.

Liễu Thanh Liên cúi mặt xuống, che giấu sự chấn động trong lòng. Nàng hoàn toàn hiểu kế hoạch của hắn. Hắn muốn nàng dùng chính bản thân mình, dùng sự quyến rũ của mình để tạo ra sự "va chạm", sự "xung đột" giữa hai cha con họ Dương! Một kế hoạch quá mức tàn nhẫn và nguy hiểm, nhưng lại là con đường duy nhất để nàng có cơ hội báo thù.

"Vậy... phải làm sao để tạo ra sự 'xung đột' đó, thưa tiên sinh?" Nàng ngẩng lên hỏi, giọng nói có chút run rẩy nhưng ánh mắt đã ánh lên sự quyết tâm.

Tử Kiều mỉm cười hài lòng khi thấy nàng đã hiểu và chấp nhận. "Việc này cần sự 'dẫn dắt' khéo léo của người trong cuộc, phu nhân ạ. Phải biết lúc nào nên 'thêm dầu vào lửa', lúc nào nên 'tát nước theo mưa'. Phải khiến hai luồng khí kia tự tìm đến nhau, tự đấu đá lẫn nhau mà không hề hay biết có bàn tay của chúng ta ở giữa."

Hắn nói một cách ẩn dụ, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Kế hoạch ly gián đã được thông qua giữa hai người bằng những lời lẽ đầy bóng gió ngay trước mặt tên ngốc Dương Lâm Trường.

"Cao! Thực sự quá cao!" Lâm Trường lại vỗ đùi thán phục, dù gã chẳng hiểu gì về ẩn ý sâu xa trong lời nói của hai người kia. Gã chỉ nghĩ đó là một phương pháp chữa bệnh kỳ lạ mà thôi.

Sau khi đã đạt được mục đích chính, Tử Kiều cũng không muốn ở lại quá lâu để tránh gây thêm nghi ngờ. Hắn đứng dậy cáo từ.

"Tại hạ thấy mạch tượng phu nhân đã ổn định hơn nhiều. Chỉ cần giữ tinh thần thoải mái, tránh lo nghĩ nhiều là được. Tại hạ xin phép về trước, vài ngày nữa sẽ quay lại xem mạch cho phu nhân."

"Đa tạ tiên sinh đã nhọc công," Thanh Liên cũng đứng dậy tiễn khách, ánh mắt nhìn hắn đầy hàm ý biết ơn và cả sự đồng thuận ngầm.

Dương Lâm Trường cũng lưu luyến tiễn Tử Kiều ra tận cổng biệt viện, luôn miệng hỏi thêm về các "bí kíp", hứa hẹn sẽ sớm tìm đến hắn để "thỉnh giáo" tiếp.

Tử Kiều rời khỏi Dương phủ, lòng đầy những tính toán phức tạp. Hắn đã thành công bước đầu trong việc liên kết với Liễu Thanh Liên. Giờ đây, chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp để nàng ta ra tay, khuấy động mâu thuẫn giữa hai cha con họ Dương. Ván cờ ở Thạch Thành đang diễn ra theo đúng kịch bản của hắn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free