Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 84: Cuộc hẹn

Bình minh ở Thạch Thành mang một vẻ ảm đạm khác thường, cái không khí oi nồng của mùa hè ở vùng biên ải như càng làm tăng thêm sự ngột ngạt sau một đêm đầy biến động tại Dương phủ. Giang Tử Kiều thức dậy trong cứ điểm bí mật của Ảnh Nguyệt Các – cái quán trọ cũ kỹ xập xệ chỉ là vỏ bọc – với cái đầu vẫn còn hơi ong ong, không phải vì rượu, mà vì những toan tính và cả dư vị của quyền lực vừa được nếm trải.

Hắn nhớ lại màn "thị phạm" bí kíp tại Lạc Hoa Lâu, cái cách mà tên công tử bột Dương Lâm Trường nuốt từng lời, ánh mắt sùng bái như nhìn thấy thánh nhân hạ thế. Đúng là đồ ngu! Tử Kiều nhếch mép cười khẩy. Chính sự ngu ngốc và háo sắc của gã lại là chìa khóa vàng để hắn đường đường chính chính bước vào cái hang cọp Dương phủ kia. Rồi màn gặp gỡ bất ngờ với Lý Uyển Ân, cô gái thôn quê tội nghiệp có người anh trai là Bách phu trưởng Lý Thiết – một nhân vật mà hắn tin rằng sẽ đóng vai trò không nhỏ trong ván cờ lật đổ Dương Anh sắp tới. Mọi thứ đang diễn ra theo một kịch bản gần như hoàn hảo, chỉ cần hắn đi đúng nước cờ.

Nhưng nghĩ đến nước cờ, hắn lại không khỏi rùng mình khi nhớ lại "nước cờ" mà hắn đã đi với Vân Nhi đêm qua. Dù chỉ là dùng ngón tay để bức ép và thăm dò, nhưng cảm giác chiếm đoạt sự sợ hãi, biến nàng thành công cụ dưới tay mình lại mang đến một thứ khoái cảm bệnh hoạn khó tả. Hắn lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ đó. Không, hắn không giống Lân Triển Phong. Hắn làm vậy là vì đại cục, vì nhiệm vụ... Ít nhất, hắn tự nhủ với mình như vậy.

[Hệ thống Thiện Ác Bất Phân - Phàm Nhân đã sẵn sàng.]

[Người chơi: Giang Tử Kiều]

[Trạng thái: Phàm Nhân]

[Cấp độ: 1]

[Điểm Thiện: 1250]

[Điểm Ác: 608]

[Nghiệp Điểm chưa phân bổ: 400]

[Kỹ năng: Sơ cấp Ẩn Thân Thuật, Thiện Niệm Cảm Tri (Bị động)]

[Nhiệm vụ chính tuyến (Giai đoạn 1): Hoàn thành giao hợp tự nguyện với 10 người phụ nữ khác nhau. Tiến độ: 7/10.]

[Nhiệm vụ phụ: Chưa có]

[Cửa hàng: Chưa mở khóa]

"Điểm Ác lại tăng... nhưng điểm Thiện cũng không ít." Tử Kiều lẩm bẩm tương tác với giao diện ảo trong đầu. "Cái hệ thống chết tiệt này rốt cuộc muốn mình thành cái gì đây? Thánh nhân hay ác quỷ?" Hắn bật cười tự giễu. Thôi kệ, cứ có điểm là tốt rồi. Kỹ năng [Thiện Niệm Cảm Tri] mới mở khóa có vẻ thú vị, cảm nhận thiện ác ý của người khác? Có lẽ sẽ hữu dụng khi gặp Lý Thiết tối nay.

Hắn đứng dậy, vươn vai một cái rồi bước ra khỏi phòng. Vân Nhi đã dậy từ sớm, đang lặng lẽ quét dọn khoảng sân nhỏ phía sau. Thấy hắn, nàng khẽ giật mình, vội cúi đầu xuống thấp hơn, tránh ánh mắt hắn. Sự sợ hãi và phục tùng hiện rõ trên từng cử động.

"Vân Nhi," Tử Kiều gọi, giọng bình thản nhưng không giấu được ý muốn kiểm soát. "Chuẩn bị một bộ y phục tươm tất một chút. Tối nay ta có việc quan trọng cần ra ngoài."

"Dạ... vâng ạ," Vân Nhi lí nhí đáp, không dám hỏi thêm.

"Tốt," hắn gật đầu, rồi lại tiến sát lại gần nàng một chút, đủ để nàng cảm nhận hơi thở của hắn. "Nhớ kỹ, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của ta. Đừng làm điều gì ngu ngốc." Hắn nói xong, không quên đưa tay "vô tình" lướt nhẹ qua phần eo thon của nàng rồi mới quay người đi vào nhà, bỏ lại Vân Nhi đứng đó, người run lên vì sợ hãi và cả sự căm giận không thể nói thành lời.

Buổi tối hôm đó, theo lời hẹn của Lý Uyển Ân, Tử Kiều tìm đến khu nhà tập thể của quân sĩ ở phía Đông thành. Nơi này trông khá tồi tàn, những dãy nhà gỗ san sát nhau, thiếu đi sự khang trang của khu nhà quan sai nơi Đại Hùng ở. Tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn cãi vã vọng ra từ đâu đó, tạo nên một bức tranh khá ảm đạm về cuộc sống của những người lính cấp thấp.

Lý Uyển Ân đã đứng chờ sẵn ở đầu ngõ, thấy Tử Kiều đến, nàng mừng rỡ ra mặt, vội vàng dẫn hắn vào căn nhà nhỏ của hai huynh muội. Căn nhà chỉ có hai gian đơn sơ, đồ đạc cũ kỹ nhưng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, cho thấy chủ nhân là người ngăn nắp dù hoàn cảnh khó khăn.

Trong nhà, một nam nhân thân hình cao lớn, vạm vỡ nhưng gương mặt lại hằn rõ vẻ mệt mỏi và ưu tư đang ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tay cầm chén rượu nhạt. Đó chính là Lý Thiết, Bách phu trưởng dưới trướng Trần Ngọc Lạt. Trông gã có nét cương nghị, chính trực của một võ tướng, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm nỗi buồn và sự bất mãn không thể che giấu. Thấy Tử Kiều bước vào cùng muội muội, Lý Thiết hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng dậy chắp tay chào theo lễ.

"Tại hạ Lý Thiết, đã nghe tiểu muội nói qua, đa tạ đại ân của Giang công tử..."

Tử Kiều mỉm cười đáp lễ, phong thái ung dung, lịch sự. Hắn thầm kích hoạt kỹ năng [Thiện Niệm Cảm Tri], cố gắng cảm nhận thái độ của Lý Thiết. Một luồng thiện ý yếu ớt, pha lẫn sự dè chừng và tò mò truyền đến. Xem ra Lý Thiết không có ác ý ban đầu, nhưng cũng không dễ dàng tin tưởng người lạ.

"Haha, chuyện nhỏ không đáng nhắc. Tuy nhiên lại hữu duyên, tình cờ gặp được Uyển Ân cô nương ngoài chợ hôm trước, nghe cô nương kể về hoàn cảnh của Lý huynh, trong lòng thực sự cảm phục sự chính trực và cũng lấy làm bất bình thay cho huynh. Hôm nay mạo muội đến thăm, mong Lý huynh không chê đường đột." Tử Kiều nói rất khéo léo, vừa thể hiện sự quan tâm đến Uyển Ân, vừa bày tỏ sự đồng cảm với Lý Thiết.

Lý Thiết nghe vậy, ánh mắt có chút dịu đi. Gã mời Tử Kiều ngồi xuống, rót một chén rượu mời. "Giang công tử quá lời rồi. Chỉ là chút chuyện vặt trong quân ngũ thôi, đâu dám làm phiền đến công tử." Gã thở dài, nâng chén rượu uống cạn một hơi.

"Lý huynh đừng nói vậy," Tử Kiều cũng nâng chén. "Giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha. Tại hạ tuy chỉ là thư sinh nhưng cũng biết đôi chút lẽ phải. Nghe Uyển Ân cô nương kể về việc Lý huynh bị chèn ép, trong lòng thực sự không yên. Một người trung nghĩa như huynh sao lại phải chịu cảnh này?"

Tử Kiều bắt đầu khơi gợi câu chuyện, tỏ ra lắng nghe một cách chân thành. Lý Thiết ban đầu còn có chút e dè, nhưng thấy Tử Kiều nói năng có lý, lại tỏ ra thực sự quan tâm, cộng thêm men rượu và nỗi uất ức dồn nén bấy lâu, gã dần mở lòng hơn. Gã kể về sự trung thành của mình với cố Tướng quân Trần Ngọc Lạt, về việc Dương Anh lên nắm quyền đã thay đổi mọi thứ ra sao, về sự chèn ép, cắt giảm quân nhu, về những đồng đội vì không chịu luồn cúi mà bị điều đi nơi khác hoặc bị kiếm cớ cách chức...

"Dương Anh hắn ta..." Lý Thiết nghiến răng, giọng đầy căm phẫn. "Bề ngoài thì tỏ ra nghiêm minh, nhưng thực chất là kẻ lòng lang dạ sói! Hắn chỉ biết vơ vét cho bản thân, cấu kết với đám thương nhân gian xảo bỏ bê việc quân phòng biên ải. Lão Tướng quân mà còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không để yên cho hắn lộng hành như vậy!"

"Vậy sao Lý huynh không tập hợp huynh đệ, tìm cách phản ánh lên trên?" Tử Kiều thăm dò.

Lý Thiết cười khổ: "Phản ánh? Lên đâu chứ? Dương Anh hắn bây giờ một tay che trời ở Thạch Thành này. Ai dám chống lại hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Huynh đệ dưới trướng ta tuy nhiều người bất mãn, nhưng cũng chỉ dám im lặng chịu đựng, sợ liên lụy đến gia đình."

Tử Kiều gật gù, tỏ vẻ thấu hiểu. "Đúng là tình thế khó khăn thật. Nhưng chẳng lẽ cứ để mặc cho hắn tác oai tác quái như vậy sao? Biên ải phía Nam vốn không yên ổn, nếu chủ tướng bất tài, tham lam, chỉ lo vơ vét, thì sớm muộn gì cũng xảy ra đại họa." Hắn cố tình nói nghiêm trọng hóa vấn đề, đánh vào lòng trung nghĩa và trách nhiệm của Lý Thiết.

Lý Thiết nghe vậy, mặt biến sắc. Gã đập mạnh tay xuống bàn: "Ta cũng lo lắng điều đó lắm chứ! Nhưng biết làm sao bây giờ? Một mình ta sức hèn tài mọn..."

"Một mình Lý huynh thì đúng là khó," Tử Kiều nói, giọng đầy ẩn ý. "Nhưng nếu... có người ở Kinh Thành có thể giúp đỡ thì sao?"

Lý Thiết ngẩng phắt lên, nhìn Tử Kiều dò xét: "Ý công tử là..."

"Tại hạ tuy chỉ là thầy thuốc, nhưng cũng may mắn quen biết vài vị bằng hữu có chút tiếng nói ở Kinh Thành," Tử Kiều nói nửa thật nửa giả. "Nếu Lý huynh có đủ bằng chứng về những việc làm sai trái của Dương Anh, ví dụ như việc cấu kết buôn lậu, tham ô quân lương, hoặc thậm chí là những âm mưu lớn hơn... thì tại hạ có thể thử tìm cách chuyển những bằng chứng đó đến đúng người, đúng chỗ. Biết đâu lại có thể lay chuyển được tình thế?"

Lời đề nghị của Tử Kiều như một tia hy vọng bất ngờ lóe lên trong đêm tối đối với Lý Thiết. Gã nhìn Tử Kiều, ánh mắt đầy dao động. Gã không biết người này là ai, có đáng tin hay không. Nhưng trong tình cảnh bế tắc này, đây có lẽ là cơ hội duy nhất. Kỹ năng [Thiện Niệm Cảm Tri] của Tử Kiều lúc này lại phát huy tác dụng, hắn cảm nhận được sự giằng xé, nỗi lo sợ nhưng cả khát khao lật đổ Dương Anh đang trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Lý Thiết.

"Bằng chứng..." Lý Thiết lẩm bẩm, rồi như hạ quyết tâm, gã nhìn thẳng vào Tử Kiều. "Giang công tử, chuyện này hệ trọng, liên quan đến tính mạng của cả gia đình ta và huynh đệ. Ta... ta có thể tin tưởng công tử được không?"

"Lý huynh yên tâm," Tử Kiều đáp, ánh mắt chân thành. "Tại hạ làm việc này không phải vì tư lợi, mà cũng vì bất bình trước sự lộng hành của kẻ ác, vì lo cho an nguy của biên ải. Nếu huynh tin tưởng, hãy cho tại hạ biết những gì huynh nắm được. Tại hạ hứa sẽ tìm cách tốt nhất để xử lý, tuyệt đối không để liên lụy đến huynh và gia đình." Hắn cố gắng dùng kỹ năng [Thiện Niệm Cảm Tri] để cảm nhận phản ứng của Lý Thiết và điều chỉnh lời nói cho phù hợp, tăng cường thiện ý của mình. Luồng thiện ý từ Lý Thiết dường như mạnh mẽ hơn.

Sau một hồi đắn đo suy tính, Lý Thiết cuối cùng cũng gật đầu. "Được! Ta tin công tử!" Gã hạ giọng, bắt đầu kể ra những bằng chứng và nghi ngờ mà gã đã âm thầm thu thập được trong suốt thời gian qua về các hoạt động mờ ám của Dương Anh, về những mối quan hệ bất thường, về những khoản thu chi không rõ ràng...

Cuộc nói chuyện kéo dài đến tận khuya. Tử Kiều chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết, thỉnh thoảng lại đặt ra những câu hỏi sắc bén để làm rõ vấn đề. Một kế hoạch chi tiết hơn để thu thập thêm bằng chứng và vạch trần Dương Anh bắt đầu hình thành trong đầu hắn. Họ cũng thống nhất cách thức liên lạc bí mật thông qua Uyển Ân hoặc những ám hiệu riêng.

Khi Tử Kiều cáo từ ra về, Lý Thiết tiễn hắn ra tận ngõ, ánh mắt đã không còn vẻ ưu tư, tuyệt vọng như lúc đầu, mà ánh lên niềm tin và quyết tâm mới.

"Mọi việc... trông cậy cả vào công tử!"

"Lý huynh cứ yên tâm," Tử Kiều vỗ vai gã. "Trời có mắt cả thôi."

Trở về quán trọ, lòng Tử Kiều đầy phấn chấn. Hắn đã thành công bước đầu trong việc thu phục Lý Thiết, có được một đồng minh quan trọng ngay trong lòng địch. Giờ đây, hắn cần phải nhanh chóng tổng hợp thông tin, báo cáo lại cho Lý Khởi Phong và chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo.

Đúng lúc này, Vân Nhi lại nhẹ nhàng mang trà vào phòng hắn. Nàng vẫn giữ vẻ e dè, sợ sệt sau đêm bị hắn ép buộc, nhưng trong ánh mắt nhìn hắn lại có thêm chút tò mò. Nàng đã nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện quan trọng lúc nãy.

"Tiên sinh..." Nàng ngập ngừng. "Người... định đối phó với Dương Anh thật sao?"

Tử Kiều nhìn nàng, một ý nghĩ chợt lóe lên. Vân Nhi là người của Đoạn Hồn Cốc, am hiểu về độc dược và các bí thuật. Có lẽ... nàng ta cũng có thể hữu dụng trong kế hoạch này?

"Phải," hắn đáp gọn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng. "Và cô... cũng sẽ có vai trò trong đó. Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi."

Hắn không nói rõ vai trò gì, chỉ bỏ lại một câu nói đầy ẩn ý và quyền lực, khiến Vân Nhi vừa sợ hãi lại vừa không khỏi tò mò về những gì sắp xảy ra. Ván cờ ở Thạch Thành đang ngày càng trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free