Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 9: Lưu phủ

Sau vài ngày chuẩn bị tinh thần và tìm hiểu thêm chút ít về Lưu viên ngoại qua lời bàn tán ở quán trọ (tiếng tăm của lão quả thực không tốt đẹp gì, nổi tiếng keo kiệt, gian ác và háo sắc), Giang Tử Kiều quyết định nắm lấy cơ hội đầy rủi ro này. Hắn chỉnh trang lại y phục thư sinh cho tươm tất, cất kỹ số tiền bán hàng và phần thưởng của quan phủ, mang theo ít sách vở cơ bản và tấm thẻ bài khắc chữ "Lưu phủ", tìm đường đến dinh thự của Lưu viên ngoại nằm ở khu phố giàu có nhất phía Đông huyện lỵ.

Đứng trước cổng Lưu phủ, Tử Kiều không khỏi cảm thấy choáng ngợp và có chút áp lực. Khác hẳn với những căn nhà tranh vách đất đơn sơ ở Thạch Gia Thôn, Lưu phủ là một tòa nhà lớn ba tầng bề thế, tường cao cổng kín, mái ngói cong vút chạm trổ tinh xảo, hai con sư tử đá lớn đặt uy nghi hai bên cổng chính sơn son thếp vàng. Cánh cổng gỗ lim dày nặng đóng im lìm, chỉ có hai tên gia đinh mặc đồng phục màu xanh đậm, mặt mày lạnh lùng, lưng đeo đao đứng canh gác hai bên, ánh mắt sắc lẻm nhìn dò xét người qua lại. Sự giàu có và uy quyền toát ra từ mọi chi tiết, nhưng đồng thời cũng mang đến một cảm giác lạnh lẽo, xa cách và có phần ngột ngạt.

Tử Kiều hít một hơi sâu, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiến lên đưa tấm thẻ bài cho một tên gia đinh. "Tại hạ Giang Tử Kiều, được Lưu phu nhân mời đến."

Tên gia đinh liếc nhìn tấm thẻ bài, rồi lại nhìn Tử Kiều từ đầu đến chân với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng vẫn mở hé một cánh cổng nhỏ bên hông, hất hàm: "Vào đi! Quản gia đang chờ."

Tử Kiều bước qua cổng, cảm giác như bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Bên trong là một khoảng sân rộng lát đá xanh sạch bóng, hòn non bộ, cây cảnh được cắt tỉa cầu kỳ. Đi qua khoảng sân là một đại sảnh rộng lớn, cột nhà bằng gỗ quý chạm trổ hình rồng phượng, đồ đạc bày biện sang trọng. Không khí tuy xa hoa nhưng lại có phần âm u, thiếu hẳn sự ấm áp, gần gũi như ở nhà Đại Hùng. Hắn thấy lão quản gia mặt mập, áo gấm đã gặp ở chợ hôm trước đang đứng chờ sẵn ở cửa đại sảnh.

"Ngươi là Giang Tử Kiều? Người phu nhân mời đến dạy học?" Lão quản gia hỏi, giọng kẻ cả, ánh mắt cũng đầy vẻ dò xét.

"Vâng, chính là tại hạ." Tử Kiều đáp, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

"Hừm, theo ta." Lão quản gia không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dẫn hắn đi qua những dãy hành lang dài, quanh co, xuyên qua mấy lớp sân trong nữa. Người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập nhưng ai nấy đều cúi đầu lặng lẽ, không dám nhìn ngang ngó dọc, càng làm tăng thêm vẻ nghiêm ngặt và có phần đáng sợ của nơi này.

Cuối cùng, lão quản gia dừng lại trước một tiểu viện trang nhã nằm tách biệt ở một góc khuất trong phủ. "Phu nhân đang ở bên trong. Ngươi vào đi. Nhớ giữ quy củ, đây không phải chỗ nhà quê muốn làm gì thì làm đâu đấy!" Lão dặn dò bằng giọng cảnh cáo rồi quay lưng bỏ đi.

Tử Kiều chỉnh lại y phục, hít một hơi lấy bình tĩnh rồi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ lim đang khép hờ bước vào. Bên trong là một căn phòng được bài trí tinh tế theo phong cách thư phòng, bàn ghế gỗ mun, giá sách đầy ắp, trên tường treo tranh thủy mặc, lư hương trầm tỏa khói thơm ngát. Không khí yên tĩnh và sang trọng.

Lý Tú Anh đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách nhưng ánh mắt lại đang lơ đãng nhìn ra khu vườn nhỏ bên ngoài. Nàng ta hôm nay mặc một bộ thường phục ở nhà bằng lụa màu thiên thanh, tuy không quá cầu kỳ nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp mềm mại, thanh tú và làn da trắng nõn. Mái tóc đen dài được búi lỏng một cách tùy ý, vài sợi tóc mai rủ xuống thái dương trông rất tự nhiên và quyến rũ. Thấy Tử Kiều bước vào, nàng đặt sách xuống, nở một nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt lại đầy vẻ thăm dò.

"Công tử đến rồi à? Mời ngồi." Nàng chỉ tay về chiếc ghế đối diện bàn trà đã được bày sẵn điểm tâm và trà nóng.

"Đa tạ phu nhân." Tử Kiều thi lễ rồi ngồi xuống, mắt không dám nhìn thẳng vào nàng quá lâu, chỉ lặng lẽ quan sát cách bài trí trong phòng.

"Công tử thấy nơi này thế nào?" Tú Anh rót trà mời hắn, giọng ngọt ngào. "Có quen không?"

"Nơi này trang nhã, yên tĩnh, rất thích hợp để đọc sách." Tử Kiều đáp một cách khách sáo.

Tú Anh khẽ cười: "Công tử quá khen. Thật ra nơi này bình thường cũng ít người lui tới. Thiếp thích sự yên tĩnh." Nàng nhấp một ngụm trà, đôi mắt đẹp lúng liếng nhìn hắn. "Thiếp nghe nói công tử học vấn uyên thâm, lại có tài giúp dân làng Thạch Gia Thôn đánh đuổi sơn tặc. Thật khiến người ta ngưỡng mộ."

"Phu nhân quá lời rồi. Tại hạ chỉ may mắn làm được chút việc nhỏ, không dám nhận lời khen tặng đó." Tử Kiều khiêm tốn đáp, trong lòng thầm cảnh giác. Nàng ta tìm hiểu về hắn khá kỹ.

"Công tử khiêm tốn quá." Tú Anh mỉm cười, rồi chuyển chủ đề.

"À, về việc dạy học... thực ra thiếp có mấy đứa cháu họ xa ở nhờ trong phủ, chúng nó cũng đến tuổi học chữ. Nhưng thiếp cũng muốn nhân tiện học hỏi thêm công tử về thi thư lễ nghĩa để mở mang đầu óc. Công tử thấy có phiền không?"

Tử Kiều thầm cười lạnh trong bụng. Cháu họ nào ở đây? Rõ ràng chỉ là cái cớ. Nhưng hắn vẫn đáp: "Tại hạ rất sẵn lòng chia sẻ chút kiến thức nông cạn của mình với phu nhân và các vị tiểu công tử, tiểu thư."

"Vậy thì tốt quá!" Tú Anh vỗ tay nhẹ tỏ vẻ vui mừng. "Vậy chúng ta bắt đầu từ hôm nay nhé? Mấy đứa nhỏ lát nữa sẽ tới. Giờ thiếp có vài điều về lễ nghi muốn thỉnh giáo công tử trước."

Và buổi "dạy học" đầu tiên bắt đầu như thế. Không có đứa cháu họ nào xuất hiện. Chỉ có Lý Tú Anh ngồi đối diện Tử Kiều, tay cầm bút lông, chăm chú lắng nghe hắn giảng giải về những điều cơ bản trong sách vở. Nhưng sự "chăm chú" của nàng ta lại không hề đơn thuần.

Trong lúc Tử Kiều giảng bài, Tú Anh thỉnh thoảng lại "vô tình" cúi người xuống quá thấp khi lấy giấy mực, để lộ khe ngực sâu hút sau lần áo lụa mỏng manh. Khi hắn chỉ vào một chữ khó trong sách, nàng ta lại cố tình ghé sát mặt lại gần, hơi thở ấm nóng mang theo mùi hương quyến rũ phả vào má hắn. Bàn tay nàng khi cầm bút cũng "lỡ" chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn vài lần. Đôi mắt nàng thì không lúc nào rời khỏi khuôn mặt hắn, ánh mắt khi thì tỏ vẻ ngưỡng mộ, khi lại đầy vẻ mời gọi, thăm dò.

Tử Kiều cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, chuyên tâm vào việc giảng bài như không hề hay biết những hành động khêu gợi đó. Nhưng trong lòng hắn, ngọn lửa dục vọng lại âm thầm nhen nhóm. Sự gần gũi với một mỹ nhân như Tú Anh, mùi hương cơ thể nàng, những cái chạm vô tình mà hữu ý, tất cả đều là sự thử thách cực lớn đối với hắn, nhất là khi hắn vừa trải qua cuộc hoan lạc với Uyển Nương và những sự cố ám muội với Lan Như Hương. Hạ bộ hắn lại bắt đầu có phản ứng nhẹ, khiến hắn phải cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi để che giấu.

Hắn nhận ra, Lý Tú Anh này còn cao tay và nguy hiểm hơn Uyển Nương nhiều. Nàng ta không chỉ dùng vẻ đẹp hình thể mà còn dùng cả sự thông minh, khéo léo trong lời nói và ánh mắt để quyến rũ hắn một cách từ từ, khiến người ta khó lòng từ chối hay đề phòng. Nàng ta như một con yêu tinh đang giăng lưới, chờ đợi con mồi tự sa vào.

Buổi học đầu tiên kết thúc trong bầu không khí đầy ám muội và căng thẳng ngầm. Tú Anh tiễn Tử Kiều ra cửa tiểu viện, không quên dúi vào tay hắn một túi tiền nhỏ khá nặng. "Đây là chút thành ý của thiếp cho buổi học hôm nay. Mong công tử đừng chê."

Tử Kiều định từ chối nhưng Tú Anh đã nhanh chóng nói thêm: "Công tử cứ nhận lấy. Coi như là lộ phí đi lại. Mai công tử lại đến nhé? Thiếp vẫn còn nhiều điều muốn thỉnh giáo lắm." Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy mong đợi.

Tử Kiều nhìn túi tiền trong tay, rồi lại nhìn vào đôi mắt lúng liếng của Tú Anh. Hắn biết nhận lấy túi tiền này đồng nghĩa với việc chấp nhận bước tiếp vào cuộc chơi nguy hiểm của nàng ta. Nhưng hắn lại không thể từ chối. Hắn gật đầu: "Vậy... tại hạ xin đa tạ phu nhân. Ngày mai tại hạ sẽ lại đến."

Tú Anh cười rạng rỡ. "Thiếp chờ công tử."

Tử Kiều rời khỏi Lưu phủ với tâm trạng phức tạp. Hắn vừa cảm thấy chút tự đắc khi được một mỹ nhân giàu có chủ động theo đuổi, lại vừa cảm thấy lo lắng trước sự nguy hiểm tiềm tàng. Hắn biết mình đang đùa với lửa. Lưu viên ngoại chắc chắn không phải kẻ dễ đối phó. Nếu chuyện này vỡ lở, hậu quả sẽ khôn lường. Nhưng sự kích thích từ việc vụng trộm ngay dưới mũi kẻ thù, cùng với sức hấp dẫn của Lý Tú Anh, lại khiến hắn không thể dừng lại.

Hắn quay về quán trọ, cất kỹ túi tiền. Số bạc này đủ để hắn sống sung túc một thời gian dài, thậm chí có thể giúp đỡ thêm cho gia đình Đại Hùng. Nhưng cái giá phải trả cho nó là gì? Hắn không chắc. Hắn chỉ biết rằng, những ngày tiếp theo ở Lưu phủ sẽ không hề đơn giản. Cuộc đối đầu tâm lý và dục vọng với Lý Tú Anh chỉ mới bắt đầu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free