(Đã dịch) Thiên Đạo Đồ Thư Quán - Chương 146 : Thương ý
Trong đình nhỏ, Vương Sùng và Âu Dương Thành đối ẩm.
"Ngươi nói vị Trương đan sư này, là thông qua sát hạch Luận đan?"
Vương Sùng đến giờ vẫn còn đôi chút khó tin.
Luận đan hầu như là đặc quyền của danh sư, một sự tồn tại cao xa. Một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi lại thành công thông qua, cho dù chính tai nghe thấy, vẫn thấy khó tin.
"Đúng vậy, Trương đan sư đối với đan dược lĩnh hội còn trên cả ta, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!" Âu Dương Thành cảm thán.
"Trên phương diện đan dược y thuật thì lợi hại thật, nhưng đối với thương pháp nhận thức lại có phần quá nông cạn. Thương pháp đâu phải trò trẻ con, cũng không phải tùy tiện nhìn qua một lần là có thể học được. Nếu dễ dàng như vậy, hà cớ gì ta phải trầm đắm cả đời?"
Trên mặt Vương Sùng lộ rõ vẻ tự phụ, trong mắt ngập tràn tự tin mạnh mẽ.
"Đúng vậy, thương là loại binh khí khó luyện nhất trong tất cả. Muốn có thành tựu gì đó, nói nghe thì dễ."
Trong số rất nhiều vũ khí, thương là loại khó luyện nhất. Không ít người tu luyện tràn đầy tự tin học tập, nhưng đến cuối cùng, tất cả đều nửa vời, vẽ hổ không thành lại ra chó.
Khẽ cảm thán một tiếng, Âu Dương Thành chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn sang: "Thư phòng ngươi không có bí tịch thương pháp không truyền ra ngoài đấy chứ!"
Trương Huyền là hắn dẫn đến, lỡ may lão hữu vì nể mặt, tiết lộ bí kíp gì đó không muốn truyền ra ngoài thì thật sự không tiện chút nào.
"Không có, thương pháp ta tự nghĩ ra cùng bí tịch gia truyền, đều thuộc nằm lòng, chỉ truyền miệng, không ghi chép thành văn tự. Người khác cho dù muốn học cũng không học được!"
Vương Sùng cười nhạt: "Trong thư phòng, đều là những thương pháp cơ bản và nhập môn. Đối với người mới tiếp xúc thương pháp thì có giúp ích rất lớn, chẳng tính là gì. Để vị Trương đan sư này xem qua cũng tốt, xem xong ắt sẽ biết độ khó của thương pháp mà quên đi những suy nghĩ ấu trĩ trước kia!"
Chưa từng tiếp xúc qua thương pháp, lại muốn học cách dạy người, thật nực cười!
Nếu thương pháp đơn giản như vậy, sao hắn có thể nổi danh đến thế, thậm chí ngay cả Thẩm Truy bệ hạ cũng đích thân tán dương?
Thương pháp đại sư, cái danh hiệu ấy đâu phải tự nhiên mà có.
Điểm này, hắn có niềm tin tuyệt đối và chỗ dựa vững chắc.
"Điều này thì đúng là..." Âu Dương Thành gật đầu.
Bất kỳ binh khí hay bộ võ kỹ nào, đ���u không thể dễ dàng luyện thành. Tất cả đều cần ngày đêm luyện tập cùng mài giũa lặp đi lặp lại. Nếu có thể học được dễ dàng như vậy, cao thủ cũng chẳng còn giá trị.
"Vị Trương đan sư này, vẫn còn trẻ, chưa biết "trời cao đất rộng". Lát nữa, sau khi xem xong sách, ta sẽ biểu diễn một bộ thương pháp, để hắn biết khó mà lùi bước, hẳn là sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa!"
Biết Trương Huyền có thiên phú kinh người trên phương diện luyện đan, Vương Sùng tuy có chút bất mãn với việc làm của hắn, nhưng cũng sẽ không khinh thường.
"Tốt, nói như vậy hẳn là sẽ dứt bỏ ý định, chuyên tâm luyện đan. Ta vẫn còn mong luyện đan sư công hội chúng ta sẽ xuất hiện một vị nhị tinh luyện đan sư đây..."
Âu Dương Thành cười nhạt, vừa định nói tiếp, chợt thấy Vương Sùng trước mặt đột nhiên cứng đờ người, sau đó liên tục run rẩy.
Leng keng!
Chén rượu trong tay rơi xuống đất vỡ vụn thành bụi phấn mà hắn cũng không hay biết.
"Vương Sùng..."
Thấy một vị thương pháp đại sư có tên tuổi tại Thiên Huyền thành mà chốc lát đã biến thành như vậy, Âu Dương Thành hoảng hốt.
Đâu có nghe nói lão hữu này thân thể có bệnh đâu!
Sao đang nói chuyện lại đột nhiên co giật thế?
"Là thương ý, thương ý!"
Đang định nghĩ xem dùng đan dược gì để cứu người, chợt thấy lão hữu đã khôi phục như thường, hai mắt sáng rực, như thể vừa nhìn thấy hàng ngàn tỷ bảo vật.
"Thương ý? Đó là cái gì?"
Thấy hắn không có chuyện gì, Âu Dương Thành thở phào nhẹ nhõm, đầy vẻ kỳ lạ nhìn sang.
Rốt cuộc là thứ gì, có thể khiến lão hữu luôn bình tĩnh, vững như Thái Sơn lại biến thành thế này?
"Tu luyện kiếm pháp, đạt đến cảnh giới cao thâm, có thể hình thành kiếm ý. Thương pháp cũng vậy, cao thủ có thể ngưng tụ thương ý mới thực sự là đại sư thương pháp. Những năm qua ta ít giao du bên ngoài, chính là để mài giũa nội tâm, tranh thủ sớm ngày đạt đến cảnh giới này, đáng tiếc vẫn chưa tìm được điểm đột phá... Phủ đệ khi nào lại có một vị cao thủ đến, hay là có người đột phá sớm hơn ta? Mau đi xem thử!"
Đột nhiên đứng dậy, Vương Sùng vội vã đi về phía nơi cảm nhận được thương ý.
Ngưng tụ thương ý, trường thương chỉ tới đâu, thương pháp đến đó.
Hắn vẫn lấy mục tiêu này mà phấn đấu, nhưng thủy chung không tìm được lối vào. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong phủ mình lại xuất hiện, rốt cuộc là ai?
Hai người không dừng lại, vội vã đi về phía nơi thương ý vừa phóng thích, vừa lúc thấy Trương Huyền từ thư phòng chậm rãi bước ra.
"Người đâu?" Vẫn chưa đến nơi, Vương Sùng đã vội vã hỏi.
"Người? Người nào?" Trương Huyền không hiểu đối phương có ý gì.
Hắn vẫn đang đọc sách, sau đó lại tu luyện Thiên Đạo thương pháp, căn bản không để ý bên ngoài. Có chuyện gì? Kẻ địch đến sao?
"Ta cảm nhận được một đạo thương ý kinh người, ngay gần đây, sao không có ai chứ?"
Thấy hắn không biết, Vương Sùng vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng xung quanh trống không, nào có nửa bóng người.
"Có phải ngươi nghĩ lâu thành bệnh, cảm ứng sai rồi không?" Âu Dương Thành nhìn sang.
Lão hữu này của ta, ngày nào cũng nghĩ về thương ý, liệu có phải lâu ngày sinh ra ảo giác không?
Bằng không, sao ta lại chẳng cảm ứng được gì?
"Ta vốn rất nhạy cảm với thương ý, ngày n��o cũng mong mỏi. Vừa nãy tuyệt đối có một đạo thương ý xông thẳng bầu trời, không thể nào sai lầm được!"
Vương Sùng vẻ mặt kiên định.
Hắn mỗi ngày nghiên cứu thương pháp, từ lâu đã nhập ma thành si. Nếu như lại nhận lầm thương ý, thì thật mất mặt.
"Khoan đã, khoan đã, các ngươi nói thương ý là cái gì?"
Thấy hai người thảo luận kịch liệt, Trương Huyền cũng không nhịn được nữa.
Những sách hắn xem đều là kiến thức cơ bản nhất, thương ý đã liên quan đến tầng thứ cao hơn, mà lại không có ghi chép, vì thế hắn cũng không biết.
"Thương ý là sự lĩnh ngộ thương pháp đến cực hạn, mới có thể cảm ngộ được ý cảnh đặc biệt..."
Vương Sùng giải thích một câu, tiếp theo lắc đầu: "Ngươi chưa từng học thương pháp, nói rồi cũng không hiểu, giải thích nhiều hơn nữa cũng là uổng phí..."
Mặc dù đối phương không nói tỉ mỉ, nhưng Trương Huyền cũng đã hiểu rõ mọi chuyện: "Ngươi đang tìm kiếm ở đây, chẳng lẽ vừa nãy có người phóng thích thương ý?"
"Ta cũng không xác định, vừa nãy mơ hồ cảm ứng được, ngay quanh đây..." Vương Sùng gật đầu.
Đạo thương ý kia xuất hiện rất ngắn, thoáng hiện rồi biến mất. Mặc dù là hắn cũng chỉ có cảm giác mơ hồ, không cách nào xác định được vị trí chính xác. Bằng không, chắc chắn đã trực tiếp đi tìm rồi, việc gì phải băn khoăn ở đây.
"Đúng rồi, ngươi cứ ở ngay đây, đáng lẽ có thể rõ ràng xác định vị trí!"
Chợt nhớ ra điều gì đó, Vương Sùng hai mắt sáng rực nhìn sang.
Bản thân ta cách khá xa, không cảm ứng được vị trí cụ thể. Trương đan sư trước mắt đây thì không giống, hắn ở ngay đây, nhất định có thể tìm thấy.
Một khi xác định được địa điểm, rốt cuộc là người trong nhà hay người từ bên ngoài đến, liền có thể rõ ràng.
Phải biết, là một thương pháp thế gia, cả gia tộc ai nấy đều luyện thương, thậm chí cả hộ vệ cũng biết. Lỡ may ai đó ngẫu nhiên lĩnh ngộ thương ý, lại không nói ra thì vẫn chưa biết được. Tìm được vị trí chính xác thì sẽ đơn giản hơn.
"Nhưng... ta không biết thương ý là cái gì?" Trương Huyền chần chừ một lát.
"Cái này đơn giản thôi, ta tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ thương ý, nhưng cũng có thể mô phỏng được bảy, tám phần. Chính là loại khí tức này!"
Vương Sùng khẽ động người, một luồng khí tức sắc bén ập tới, như thể có thể đâm thủng bất kỳ vật gì.
"Đây chính là thương ý?" Trương Huyền đầy vẻ kỳ lạ.
"Không sai, chính là loại khí tức này. Ngươi có biết nó xuất hiện từ đâu không?" Giải trừ khí tức, Vương Sùng há miệng thở dốc, mồ hôi trên đầu tuôn ra, không nhịn được hỏi.
Tuy chỉ mô phỏng một chốc, nhưng sự tiêu hao mạnh mẽ vẫn khiến hắn có chút hư thoát.
"Cái này..." Trương Huyền có chút ngượng nghịu: "Cái này... Ngươi nói, có phải là cái này không?"
Lời vừa dứt, toàn thân hắn như hóa thành một thanh trường thương, tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng bầu trời.
So với khí tức này, thương ý vừa nãy của Vương Sùng quả thực chỉ là sự khác biệt giữa cỏ dại và đại thụ chọc trời.
Hoàn toàn không thể sánh bằng.
(Hôm nay hừng đông lên giá, sẽ có 10 chương bạo phát, cầu đặt mua, vé tháng, đề cử các loại hỗ trợ!) Tất cả bản quyền của chương dịch này đều thuộc về truyen.free.