Chương 11
Khi mùa đông đến, anh đột nhiên bệnh, nhà có nhiều người lui tới thăm nom anh, bác sĩ và y tá thậm chí ở luôn tầng 1, vú em cũng xúm xít quanh anh, con trai là Khâm Văn được giao cho tôi. Khâm Văn đang học nói, gọi ba mẹ bừa bãi. Gọi mẹ là chỉ vào tôi, gọi ba là chỉ vào phòng ngủ của chúng tôi. Tôi lơ đãng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem trong phòng có chuyện gì. Mọi người đều nghiêm trang, thật đáng sợ, hồi nhỏ tôi thấy bố đảng uỷ xã sắp chết cũng không đông đúc thế này.
Tôi ôm Khâm Văn đứng ở cửa phòng, vú em ngăn tôi, y tá đuổi tôi đi, bảo anh bị cúm, phải cẩn thận không lây cho Khâm Văn. Nhưng càng không cho tôi gặp, tôi càng sợ, nếu anh chết thì sao? Tôi vừa ngồi trên ghế ru con vừa chăm chú lắng nghe.
"Cuối cùng sẽ ra sao?"
"Sinh con thôi mà."
Hai người cười khẽ.
Tôi không biết ai đang nói xấu tôi, cũng không dám quay lại xác nhận, chỉ cúi đầu thấp hơn một chút. Đúng rồi, tôi chỉ sinh con cho anh thôi, anh ốm, còn không cho tôi đến gần.
Tối con trai ngủ rồi, tôi càng nghĩ càng sợ, cứ tưởng anh đã mặc áo liệm nằm dưới đó, suýt bị tưởng tượng của mình dọa chết, đến nửa đêm không chịu được nữa, lẻn ra từ phòng Khâm Văn rồi lén lút đẩy cửa phòng chúng tôi.
Trong phòng bật đèn ngủ, máy làm ẩm làm việc im lặng, anh nằm trên giường ngủ, một y tá dựa vào thành giường, tay đỡ đầu, có vẻ cũng ngủ rồi, trong lòng tôi chua xót như lần đầu ăn chanh.
Có lẽ mở cửa có gió, y tá không tỉnh nhưng anh thức dậy, anh với tay lên tủ đầu giường lấy kính, đeo kính xong vội vàng vẫy tay về phía tôi: "Ra ngoài! Ai cho phép em vào đây! Ra ngoài đi!"
Tôi lùi lại một bước nhưng không cử động thêm.
Y tá bị đánh thức, đứng dậy hỏi anh cần gì.
"Đưa cô ấy lên trên." Anh vẫy tay về phía tôi, bực bội.
"Bà Ninh, bà thấy thế nào ạ?" Y tá đi đến bên tôi, lịch sự hỏi.
Tôi nắm chặt khung cửa, không nhúc nhích, nói nhỏ: "Em muốn chăm sóc anh."
Nói rồi không cầm được nước mắt.
Y tá cười khẽ bên cạnh.
Anh thở dài, đầu hàng, giây lát sau vẫy tay ra hiệu cho tôi: "Lại đây đi".
Tôi vui mừng chạy đến bên anh, anh ra hiệu cho y tá, y tá bước ra ngoài đóng cửa.
Anh giơ một tay ngăn tôi lại gần, tay kia che miệng mũi: "Đừng lại gần, coi chừng bệnh lây sang cho em."
"Là bệnh gì vậy?" Tôi không hiểu.