Chương 25
Tình huống trước mắt thật kỳ lạ, bầu trời xanh thẳm bất thường, trên đường xe cộ chạy qua lại đều hình chữ nhật vuông vức, người đi đường cũng rất kỳ lạ, tôi chỉ từng thấy kiểu quần áo này trong những bức ảnh cũ, tôi hỏi một cô gái, và biết được rằng mình đang mơ, hiện giờ tôi đang ở một trường đại học nổi tiếng cách đây nhiều năm. Tôi cố gắng tỉnh dậy.
"Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy!" Tôi tự nhủ.
"À? Cô khỏe không? Cần giúp đỡ gì không?"
Người thời đại này thật tốt bụng, mấy sinh viên vây quanh tôi.
"Cô tìm ai à?"
Có lẽ tôi trông không hợp với thời đại và nơi này, vậy tại sao tôi lại mơ thấy chỗ này? Tôi cho là do nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, kể về cuộc đời mình, tôi giật mình tỉnh dậy, quả thật thời gian này tôi có một người quen ở đây!
Tôi được các sinh viên đưa tới một ký túc xá.
"Giáo sư Ninh, có người tìm thầy đấy."
Vừa quay đầu lại, mặt tôi đỏ bừng lên, không kiềm chế được, đẹp trai quá, tôi và người này sống với nhau nhiều năm rồi sao? Ăn cơm với nhau, ngủ với nhau? Tôi từng thấy cơ thể trần trụi của anh ấy? Tôi quay mặt đi, che mặt để bình tĩnh lại.
"Thầy Ninh, em đi đây nhé?" Sinh viên đưa tôi tới do dự rồi rời khỏi.
Tôi che mặt quay lại: "Chào anh."
"Cô là...?" Anh rất dịu dàng.
Tôi ngượng nói: "Em là vợ anh."
Anh cười hiền lành, lịch sự, gật đầu: "Tôi biết, nhiều người có ý nghĩ đó, nhưng cô rất can đảm, cô là người đầu tiên nói ra."
Tôi thật sự không kiềm chế được, quá vui, tôi cười nói thật lòng: "Thật đấy, em thật sự là vợ anh."
"Cô có cần tôi liên hệ bệnh viện tâm thần không?" Anh lịch sự đề nghị tôi quay lại bệnh viện tâm thần.
Tôi liếc mắt: "Chúng ta kết hôn năm anh 58 tuổi, trước khi em đến đây chúng ta đã kết hôn được 5 năm rồi, còn có một con trai nữa."
Anh ngồi thẳng hỏi: "Đây là bài tập của khoa Văn học à?"
Tôi gật đầu nghiêm túc: "Thật đấy, em biết anh có hình xăm hình lá cây to bằng lòng bàn tay ở gốc đùi."
Anh hít một hơi, mặt không vui: "Cô nhìn trộm tôi tắm à?" Anh đặt tay lên điện thoại, có lẽ định báo cảnh sát.
"Thật mà!" Tôi không muốn biến thành ác mộng, vộ lấy tay anh, "Anh có thể hỏi em, hỏi những câu mà người khác không biết về anh."
"Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, không xem bói toán, cô sang phòng khác hỏi xem sao nhé?"
Tôi ngồi phịch xuống giường anh, thất vọng: "Em phải nói sao anh mới tin đây?"
"Đi thôi," anh đứng dậy cầm chìa khóa, một tay đặt sau lưng tôi đẩy tôi đứng dậy, "Tôi có thể đưa cô về nhà, nhà cô ở đâu?"
Tôi nằm bẹp không nhúc nhích, nháy mắt: "Bắc Kinh."
Anh nhìn tôi, không nói gì.
"Nhà tôi và anh ở Bắc Kinh", tôi nhấn mạnh.
"Bắc Kinh," anh ngồi xuống, châm điếu thuốc, hít một hơi hỏi, "Nếu theo cô nói, tôi, hơn 60 tuổi rồi, à, đã nghỉ hưu, tại sao tôi lại đi Bắc Kinh sau khi về hưu? Tôi có được trường nào mời trở lại giảng dạy không?"
Điều này liên quan đến một bí mật lớn, tôi đóng cửa lại, quay lại nói vài câu vào tai anh. Anh ngậm điếu thuốc, không hút, sững sờ một lúc, rồi nói: "Nếu trí tưởng tượng cô phong phú thế, các giáo sư khoa Văn chắc phải biết cô, tôi đưa cô tới tìm họ." Anh nói rồi định đứng dậy.
"Không!" Tôi ngồi thẳng lên đùi anh, cảm giác khác hẳn so với trước, như một người xa lạ, chắc nịch và mạnh mẽ, tôi sững sờ, quên mất mình định nói gì.
Anh dang hai tay ra không chạm vào tôi, mặt lạnh nói: "Cô sinh viên này, làm ơn đứng dậy ngay."