Chương 9
Anh phải nhuộm tóc mỗi nửa tháng một lần, cứ mỗi khi tóc mới mọc lên một chút, nhìn từ phía góc mái tóc, chỉ còn lại vài sợi tóc đen.
"Tóc anh không nhuộm thì trông như thế nào?" tôi tò mò hỏi.
Anh chỉ lên đỉnh đầu: "Toàn bạc trắng cả."
Tôi rất ngạc nhiên, vì anh cùng tuổi với cha tôi mà cha tôi thì không có nhiều tóc bạc, có lẽ công việc trí óc và lao động chân tay khác nhau.
Anh cười: "Sợ hãi không?"
Tôi cố gắng mỉm cười lắc đầu.
Nhân viên đến nhuộm tóc cho anh vào cuối tuần, tôi ôm con trai đứng nhìn từ xa.
"Ba đang nhuộm tóc đấy." tôi nói với con trai.
Cậu bé ngước nhìn tôi, tò mò, giơ tay muốn đến xem.
"Chúng ta không qua đó, có mùi," tôi nhăn mặt trêu chọc thằng bé, "Ối, toàn mùi, thối lắm, có thối không?"
Nhân viên cười nhẹ: "Thuốc nhuộm toàn là thảo mộc, không sao đâu."
Tôi nhớ những lần trước thấy thuốc nhuộm tóc đều có mùi khó chịu, dính vào đâu là đen ngòm, sau khi nhuộm tóc, da đầu cũng đen thui, đôi khi cả tay người nhuộm cũng đen luôn, nghe nhân viên nói vậy, tôi tò mò bước lên xem.
"Ồ? Thật sự không có mùi mà," tôi nhìn đồ trong tay cô ấy hỏi, "Có màu khác không? Nhuộm cho tôi nữa đi?"
"Có thể, chị muốn nhuộm màu gì, tôi sẽ bảo người về lấy." Nhân viên vui vẻ đồng ý.
Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nhuộm tóc, tôi hỏi con trai: "Mẹ nên nhuộm màu gì nhỉ? Con thích màu đỏ? Màu tím? Hay màu vàng?" Tôi cũng không quyết định được, tôi quay sang nhân viên nói, "Thôi, lần sau vậy." Dù sao họ cũng sẽ quay lại sau nửa tháng nữa.
"Vậy được, lần sau tôi sẽ mang tất cả để chị lựa chọn."
Tối đó tôi lật tóc anh lên xem, cúi xuống ngửi, thật sự không có mùi, thằng con trai cũng bắt chước tôi, hắn chỉ thằng bé đứng trên đùi mình để xem tóc.
"Ối!" tôi vội vàng ôm con trai lại,
"Con cẩn thận một chút, con giờ tay nhanh lắm, đừng làm hỏng kính mắt nhé." Tôi nghiêm túc nói với con trai, "Không được cầm kính của ba đâu nhé!"
Thằng bé lại nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi không hiểu.
"Sao cứ nhìn mẹ hoài vậy?"
"Không có gì."
Con trai tôi không bú sữa mẹ, tôi hơi tiếc, khi sinh con, những người phụ nữ khác đều được uống sữa để nhiều sữa, còn tôi lại uống thuốc cai sữa ba ngày liền, tôi không biết anh ấy nghĩ gì, ở quê nhà chúng tôi, chỉ có những người phụ nữ bị bệnh hoặc điên mới không cho con bú, tôi nghĩ, có lẽ anh ấy coi thường tôi, sợ con trai bú sữa mẹ tôi sẽ không thành công.
Vì không có sữa nên con trai không ngủ cùng tôi, tôi rất trân trọng khoảng thời gian trước khi đi ngủ, pha sữa bột cho thằng bé, nhìn nó ôm bình sữa, vừa mút vừa đạp chân thật đáng yêu, uống xong sữa là thằng bé muốn ngủ, cọ mắt rất dễ thương, tôi không nhịn được mà đặt bàn tay nhỏ của bé lên ngực mình, dù không bú sữa nhưng tình mẫu tử vẫn không thể ngăn cản, đầu nhỏ dựa vào tôi một cách yêu thương.
"Ngủ rồi thì nhanh chóng bế qua." Anh không vui, lời nói làm tôi tỉnh giấc.
Tôi không nỡ rời con trai, nói: "Để mẹ đưa qua nhé." Có thể ôm thằng bé thêm một chút là một chút, ban ngày anh không ở nhà, người giữ trẻ còn nghiêm khắc hơn anh, như thể tôi sẽ dạy con trai những điều xấu.