(Đã dịch) Thiên Thần Quyết - Chương 1600 : Chiến đấu dấu vết, thủ hộ Thánh Địa
Sau khi Dương Thanh Huyền phóng ra Băng Liên, y thoáng nhìn xuống tầng băng trắng xóa dưới chân. Từ xa xa, dường như có vài đạo quang mang lại đang bay vút tới.
Hỏa Nhãn Kim Tinh vừa nhìn xuống, tổng cộng có năm người, đều chỉ là dị tộc bình thường, tu vi cũng không cao. Có lẽ họ đã phát hiện sự bất thường ở ��ây nên mới tới điều tra.
Dương Thanh Huyền tự nhiên chẳng để tâm, hóa thành một đạo độn quang bay về phía xa.
Hàm Quang thượng nhân đã đưa cho y hai bức bản đồ, một là nơi Thanh Long Thánh Linh vẫn lạc, một là nơi ẩn giấu đan dược. Cả hai đều không ghi rõ địa điểm cụ thể, chỉ có phương vị đại khái.
Dương Thanh Huyền liền cứ theo phương vị đó, nhanh chóng bay về phía trước trên không trung.
Không lâu sau đó, Dương Thanh Huyền bay thấp qua một vùng đất hoang vu cằn cỗi. Nhìn lướt qua, mặt đất nứt toác thành vô số khối, va vào nhau, ép lấn lẫn nhau, tạo thành những ngọn núi cao chót vót hoặc vách đá dựng đứng.
Một hồ nước khổng lồ nằm ở giữa, xung quanh là vô số khe rãnh sâu hoắm, được nước chảy lấp đầy, thực vật xanh tươi mơn mởn bao phủ khắp nơi. Ở giữa đó, linh khí nồng đậm lượn lờ.
"Đây là... có Long khí!" Trong lòng Dương Thanh Huyền cuồng hỉ, không khỏi chấn động, dường như cảm ứng được điều gì đó.
Cảnh tượng trước mắt không hoàn toàn giống với bản đồ Hàm Quang đã đưa, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, v���n có thể nhận ra một vài nét ban đầu.
Dương Thanh Huyền nhìn về phía hồ nước phía trước, nó giống như một điểm khởi nguồn của dòng chảy, tỏa ra vô số dòng sông.
Dương Thanh Huyền đột nhiên biến sắc mặt, lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi! Bản đồ Hàm Quang đưa cho ta là địa hình Cửu Trọng Thiên trước khi nó bị hủy diệt. Hồ nước này là hình thành về sau."
Sắc mặt Dương Thanh Huyền trở nên ngưng trọng. Nếu rút cạn nước trong hồ và các dòng sông này, vậy thì đây chính là một hố sâu khổng lồ cùng vô số khe nứt.
"Nơi này có tuyệt thế cường giả chiến đấu qua."
Dương Thanh Huyền liền bay vút lên, nhìn về phía hồ nước khổng lồ đó.
Tầng nham thạch bên trong Thiên Đô cực kỳ cứng rắn, ngay cả cao thủ Đạo Cảnh Đại viên mãn cũng không thể gây ra phá hoại lớn đến thế. Muốn tạo ra được một hồ nước lớn như vậy, chắc chắn phải là Giới Vương, thậm chí không phải Giới Vương bình thường.
Dương Thanh Huyền khẽ nhắm mắt lại, cảm ứng khí tức Long tộc ẩn hiện trong địa thế này.
Dường như là khí tức còn sót lại của một đời Thanh Long Thánh Linh, lượn lờ khắp mặt đất, mãi không tan biến.
"Ơ?"
Dương Thanh Huyền đột nhiên khẽ kêu kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ. Trong nước đột nhiên sủi lên ồ ạt vô số bong bóng lớn, với diện tích cả nửa mẫu.
Hơn nữa, màu sắc của những bong bóng đó không ngừng đậm dần, cuối cùng biến thành đỏ như máu.
Dương Thanh Huyền trong hai mắt Kim Quang bắn ra, hướng đáy hồ nhìn lại.
Lòng hồ vốn thanh tịnh, giờ trở nên vô cùng đục ngầu. Các loại năng lượng hỗn tạp dưới đáy hồ bắt đầu cuộn trào, ẩn chứa sát cơ, như thể một con hung thú Thượng Cổ đang ẩn mình.
Hỏa Nhãn Kim Tinh của Dương Thanh Huyền dò xét đến độ sâu ba bốn trăm trượng dưới nước, liền bị một luồng lực lượng chặn lại, không thể xâm nhập thêm dù chỉ một chút.
Dương Thanh Huyền thu ánh mắt lại, lẩm bẩm: "Có biến cố thì không đáng sợ, chỉ sợ không có gì. Đi một chuyến công cốc, đó mới thực sự đáng lo."
Dương Thanh Huyền thoáng cái đã lao vào trong nước. Thân hình y khẽ "phù phù" một tiếng, liền biến thành một con Kim Quang cá, tiến sâu vào lòng hồ.
Con Kim Quang cá lúc này rõ ràng khác biệt so với khi ở Huyền Dạ đại lục. Toàn thân phủ kín vảy vàng, sau lưng mọc ra ba đuôi, thậm chí trên vảy vàng còn có những đường vân khôi lệ. Nó lấp lánh, đẩy dòng nước xung quanh ra.
Con Kim Quang cá này, có lẽ là từ xưa đến nay, một tồn tại độc nhất vô nhị.
Khi đến độ sâu khoảng 400 trượng, dường như xuyên qua một tầng kết giới. Thân hình Kim Quang cá run lên, lại có cảm giác sợ hãi bản năng.
Dương Thanh Huyền thầm nghĩ trong lòng: "Là Long khí!"
Trong lòng trỗi dậy một trận cuồng nhiệt, y càng thêm nhanh chóng tiến sâu xuống dưới.
Sau một chén trà nhỏ, đôi mắt tròn xoe của Kim Quang cá đột nhiên trợn to hơn, lộ vẻ kinh ngạc.
Dưới đáy hồ, lại có rất nhiều kiến trúc cổ quái, trông như những tòa động quật. Tuy tạo hình đơn giản thô ráp, nhưng đích thật là do nhân công tạo ra.
Dương Thanh Huyền nghĩ thầm: "Chẳng lẽ ta đã đoán sai? Hồ nước này thực sự không phải do cường giả công kích mà thành sao? Hay là những kiến trúc này xuất hiện sau khi hồ nước hình th��nh? Thế nhưng... Hàm Quang thượng nhân nói, năm đó sau khi quái vật xuất hiện, Nguyên Soái đại nhân của Thiên Bồng Thủy Thần Cung đã phong ấn Thiên Đô, ngay cả Tinh Linh Vương đại nhân cũng không thể đột phá cấm chế của vị Nguyên Soái đó. Vậy làm sao có người lẻn vào đây kiến tạo kiến trúc được chứ?"
Lòng Dương Thanh Huyền đầy nghi hoặc, y tiếp tục bơi về phía trước.
Đột nhiên, trên một quảng trường, rất nhiều bóng người đang tụ tập.
Hơn bốn mươi thân ảnh cổ quái tụ tập trên một kiến trúc hình quảng trường. Những dị tộc này mình mọc những vảy lốm đốm, đầu mọc sừng hươu, đuôi như cá sấu.
Trong lòng Dương Thanh Huyền sinh nghi. Dáng vẻ chủng tộc này vô cùng lạ lẫm, không chỉ chưa từng thấy trong sách Bách Tộc Đồ, hơn nữa cũng không phải chủng tộc cùng tiến vào Thiên Đô. Chẳng lẽ họ là cư dân nguyên thủy ở đây?
Hơn nữa, trên người dị tộc này có khí tức Long tộc nhàn nhạt tỏa ra, dường như cũng là một tộc phái sinh từ Long.
Trong lòng Dương Thanh Huyền nghi hoặc không dứt. Hỏa Nhãn Kim Tinh của y nhìn khắp các ki���n trúc xung quanh, tất cả đều trống rỗng, mọi người đều tụ tập trên quảng trường.
Sau đó, y lại vận Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn về phía những người này. Trình độ tu vi của họ không đều, người mạnh nhất là một lão giả tóc bạc trắng, ở đỉnh phong Đạo Cảnh.
Những người còn lại, có khoảng mười người đạt đến Đạo Cảnh, còn lại cũng đều có tu vi Bất Hủ, Thần Biến, v.v. Người có thực lực thấp nhất là một dị tộc bề ngoài giống thiếu niên, lại có tu vi Thần Biến trung kỳ.
Dương Thanh Huyền giật mình kinh hãi. Nếu tộc người này tất cả đều có tu vi Đạo Cảnh, thì chẳng phải quá đáng sợ sao?
Bất quá, các chủng tộc phái sinh từ Long đều nổi tiếng về sự cường đại.
Cách đó không xa, cạnh tộc người này, có hơn mười cỗ thi thể. Trên người họ vẫn còn tơ máu rỉ ra, hiển nhiên vừa mới chết chưa lâu. Chính là những chủng tộc cùng Dương Thanh Huyền tiến vào Thiên Đô, y có chút ấn tượng.
Đột nhiên, lão giả tóc bạc kia mở miệng nói: "Thiên Đô lại mở ra rồi, mọi người nhất định phải bảo vệ Thánh Địa, quyết không thể để ngoại nhân xâm lấn lần nữa."
"Vâng! Kiên quyết chém giết bất kỳ kẻ xâm nhập nào!"
Hơn bốn mươi người đồng thanh quát vang, trên người đều tỏa ra một luồng sát khí dã man.
Khiến bốn phía hồ nước biến dạng, tạo thành những dòng xoáy nhất định.
Lão giả gật đầu nói: "Thánh địa là mạch máu của Mi Long tộc chúng ta. Thánh Địa còn, chúng ta còn. Thánh Địa mất, chúng ta chết."
Hơn bốn mươi người cao giọng nói: "Thề cùng Thánh Địa cùng tồn vong!"
Kim Quang cá lắc nhẹ đuôi, vốn định nhíu mày lại, nhưng rồi nhận ra mình đâu có lông mày. Thế là, y liền cụp ba cái đuôi xuống, phun ra mấy cái bong bóng.
Đột nhiên, trong lòng Kim Quang cá khẽ động không rõ, thầm nghĩ: "Không tốt!"
Mãnh liệt xoay người, muốn chạy.
Thanh âm ung dung của lão giả truyền đến, nói: "Đã đến rồi, còn muốn đi? Từ khi nào có con cá tạp nào dám tùy tiện tiến vào lãnh địa của Mi Long tộc ta?"
Xung quanh Kim Quang cá đột nhiên sủi lên vô số bong bóng lớn. Những gợn sóng nước từ bốn phía tụ lại, đè xuống, hình thành một quả cầu nước khổng lồ, bao lấy Kim Quang cá và lăn về phía quảng trường.
Kim Quang cá không ngừng cuộn tròn bên trong.
Ánh mắt của hơn bốn mươi người đều chăm chú nhìn tới, tất cả đều lộ sát khí. Nhưng khi thấy rõ là một con cá, họ lại biến thành vẻ mặt ngạc nhiên.
Mọi quyền lợi biên dịch đối với đoạn văn này đều thuộc về truyen.free.