(Đã dịch) Chương 73 : Thầy trò cùng giường
Thân là nữ tử Long tộc, Dực Kiều Long dáng người cao gầy mà tráng kiện, so với nữ nhân bình thường cao hơn không ít, lại đường cong lả lướt, tỉ lệ hoàn mỹ.
Dực Kiều Long da thịt không tính quá trắng, trước ngực song phong cao ngất đầy đặn, eo thon hết sức nhỏ, đường vòng cung hai mông vừa tròn lại vểnh, thẳng tắp đùi không hề khe hở, đang thừa nhận sự tẩy lễ của Ý Thiên. Đầu ngón tay Ý Thiên xẹt qua làn da bóng loáng của Dực Kiều Long, đi tới cuối cùng nơi mẫn cảm ở đùi, đóa hoa hồng kiều diễm giấu trong bụi cỏ dại rậm rạp, thẹn thùng hé mở.
Ý Thiên dẫn dắt tâm thần Dực Kiều Long, đầu ngón tay mang ma lực kinh người, khiến nàng tê dại khó nhịn, lại khiến Dực Kiều Long như khóc như than.
Nhẹ vuốt ve nhụy hoa mê người của Dực Kiều Long, trên mặt Ý Thiên tràn đầy vẻ hưng phấn, hai mắt dừng lại ở gò núi no đủ nhô lên, như muốn nhìn thấu linh hồn nàng.
Dực Kiều Long run rẩy hai chân, mặc Ý Thiên ngón tay vuốt ve đùa bỡn, toàn thân không ngừng run rẩy, đôi môi lại bị Ý Thiên phong bế.
Tay trái Ý Thiên xoa nắn nụ hoa cao ngất trước ngực Dực Kiều Long, tay phải tại giữa hai chân nàng tận tình bơi lội, thưởng thức tư vị tuyệt mỹ của Thiên Long Thánh Nữ Dực Kiều Long.
Toàn thân Dực Kiều Long vô lực, mặc Ý Thiên vuốt ve, sóng mắt lưu mị, lâm vào một loại khó kiềm lòng nổi.
Trên giường lớn, Ý Thiên hôn hít toàn thân Dực Kiều Long, hai tay vuốt ve đường cong mê người của nàng, ánh mắt tập trung vào nhụy hoa non hồng kiều diễm.
Lần lượt hôn môi, lần lượt thưởng thức, khiến Dực Kiều Long hoàn toàn chìm sâu, đôi môi đỏ tươi bao bọc lấy long căn của Ý Thiên, vô ý thức liếm láp khiến Ý Thiên sảng khoái vô cùng.
Trong cơ thể Dực Kiều Long có một loại cấm chế đặc thù. Đó là Thiên Long Thần Điện chuẩn bị để bảo hộ thân xử nữ của Thánh Nữ.
Trước kia, khi Ý Thiên còn là Võ Đế, đã nắm giữ cách phá giải, hôm nay Ý Thiên đã là Võ Thánh, càng không thèm để ý.
Khi binh lâm thành hạ, Dực Kiều Long đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân căng thẳng, trong miệng nhỏ phát ra tiếng kinh hô dễ nghe.
Ý Thiên ha ha cười, Thần Binh phát lực, nhất cử đâm xuyên qua phòng tuyến thân thể Dực Kiều Long, công chiếm trọng địa Long cung của nàng.
Dực Kiều Long quát to một tiếng. Hai chân vòng quanh lưng Ý Thiên, kịch liệt co rút lại nơi trơn ướt chặt chẽ, khiến Ý Thiên thoải mái run nhè nhẹ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn say mê.
Cùng thời khắc đó, trong cơ thể Dực Kiều Long xuất hiện một cổ lực lượng đáng sợ, đang dùng phương thức nào đó vận chuyển.
Ý Thiên sớm có phòng bị, vận dụng Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, phối hợp thủ pháp nhất định, lần lượt chặt đứt sự vận chuyển của cổ lực lượng kia, cuối cùng hóa giải quả bom hẹn giờ trong cơ thể Dực Kiều Long.
Đến lúc này, Ý Thiên bắt đầu tận tình hưởng thụ.
Dực Kiều Long tuy là nguyên âm chi thân, nhưng thể chất Long tộc coi như không tệ, trong lúc Âm Dương giao hoan, nam nữ yêu nhau này, biểu hiện càng kiệt xuất.
Dực Kiều Long có chút vô lực thừa nhận, nhưng dưới sự tưới tiêu cường hữu lực của Ý Thiên, tu vi một đường tăng vọt, trực tiếp từ Thánh Đế tấn thăng thành Huyễn Đế, hoàn thành một lần bay vọt.
Mưa gió qua đi, Dực Kiều Long dần dần bình tĩnh, nhìn Ý Thiên bên cạnh, ánh mắt nàng phức tạp, u oán hỏi: "Vì sao không giết ta?"
Ý Thiên xoa nắn mỹ ngọc trước ngực Dực Kiều Long, ngón tay khuấy động viên ngọc châu phấn hồng. Điều này khiến thân thể mẫn cảm của Dực Kiều Long nhẹ nhàng run rẩy.
"Ta tại sao phải giết ngươi, mà không giữ ngươi lại?"
Dực Kiều Long sửng sốt một chút, cắn răng nói: "Chúng ta lập trường đối địch, ngươi nên giết chết ta."
Ý Thiên cười nói: "Lập trường có thể chuyển biến, ta cùng Thiên Long Thần Điện có cừu oán, không có nghĩa ta cùng mỗi người của Thiên Long Thần Điện đều có thù. Tựa như giờ phút này, ngươi nằm trên giường ta, ta thưởng thức vẻ đẹp của ngươi, đây là một loại hưởng thụ, hoàn toàn không liên quan ân cừu."
Dực Kiều Long phản bác: "Nhưng điều này không công bằng với ta..."
Ý Thiên cười nói: "Công bằng thì sẽ không có ân oán, không có đánh nhau, cũng sẽ không có ngươi và ta. Thân thể của ngươi, lòng của ngươi, đã tiếp nhận ta, vì sao ngươi không muốn nhìn thẳng vào chính mình?"
Dực Kiều Long có chút tức giận, nàng hận sự mềm yếu của mình, hận thái độ của mình đối với Ý Thiên.
Xích Âm Tử Dương Quyết của Ý Thiên không chỉ chinh phục được thân thể nữ nhân, còn chinh phục được cả trái tim họ.
Kết hợp với vẻ ngoài tuấn mỹ của Ý Thiên, cùng với sức hút trên người hắn, phản ứng của Dực Kiều Long là chuyện rất bình thường.
Ý Thiên lật người nằm lên Dực Kiều Long, dùng hành động để tiến thêm một bước chinh phục tâm linh yếu ớt của nàng, khiến Dực Kiều Long rất nhanh mất phương hướng trong tình dục, hoàn toàn say mê dưới mị lực của Ý Thiên, dần quên thân phận của mình.
Lần lượt mất phương hướng, lần lượt say mê.
Khi D���c Kiều Long tỉnh lại từ trong mê ly, trong mắt đã mất đi sự u oán và hận ý trước đây, mà thay vào đó là sự mê luyến và vui sướng.
Ý Thiên nằm trên giường, nhìn Dực Kiều Long dịu dàng ngoan ngoãn, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm, vậy mà thả Chung Uyển Ngọc của Thiên Long Thần Điện ra.
Vừa có được tự do, Chung Uyển Ngọc vô ý thức quan sát hoàn cảnh xung quanh, khi nhìn rõ Ý Thiên và Dực Kiều Long trên giường, vẻ kinh sợ và ngượng ngùng lộ ra trên khuôn mặt tú lệ của mỹ phụ.
"Ý Thiên, ngươi tên cầm thú đáng chết, ngươi vậy mà..."
Dực Kiều Long kinh hô một tiếng, buột miệng thốt ra: "Sư phụ! Sao người cũng ở đây, cái này... Cái này..."
Ý Thiên cười mà không nói, nhìn đôi thầy trò xấu hổ này, trong lòng có một loại khoái ý khó tả.
Chung Uyển Ngọc tức giận đến chết, nàng là cao thủ của Thiên Long Thần Điện, là sư phụ của Thánh Nữ Dực Kiều Long, hôm nay lại ở trong tẩm cung của Ý Thiên, nhìn thấy Ý Thiên và đồ nhi mình trần truồng nằm trên giường, đây quả thực là không thể tha thứ.
Mà càng đáng giận hơn là, Ý Thiên l��i vẻ mặt khiêu khích nhìn Chung Uyển Ngọc, còn động tác rõ ràng xoa nắn nhuyễn ngọc trắng nõn trước ngực Dực Kiều Long, một bộ dạng hưởng thụ say mê.
"Vô sỉ, ta muốn giết ngươi."
Dưới cơn thịnh nộ, Chung Uyển Ngọc lao về phía Ý Thiên, phất tay là một chưởng, hóa thành long trảo lợi hại, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Dực Kiều Long hoảng sợ nói: "Đừng mà, sư phụ, hai người..."
Ý Thiên tà mị cười, hắn hôm nay là Võ Thánh, há quan tâm thực lực Ảnh Đế của Chung Uyển Ngọc.
Tâm niệm vừa động, Ý Thiên đã dùng Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa giam cầm tu vi của Chung Uyển Ngọc, đồng thời phát ra một cổ nhu lực, nâng thân thể nàng lao về phía mình, vừa vặn rơi vào trên giường Ý Thiên.
Sắc mặt Chung Uyển Ngọc kinh biến, trong miệng duyên dáng kêu lên một tiếng, hai tay nhanh chóng thu về, che trước ngực, đáng tiếc toàn thân vô lực, vừa vặn lao tới người Ý Thiên.
Ý Thiên đắc ý cười, hai tay khẽ di chuyển, vừa vặn bắt lấy ngọn núi cao ngất trước ngực Chung Uyển Ngọc, cảm giác mềm mại như bông, cực đại mượt mà, tràn đầy co dãn.
"A, thật lớn, so với đồ nhi ngươi còn lớn hơn, thật là thoải mái a."
Chung Uyển Ngọc kêu lên một tiếng, Dực Kiều Long thì vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cảnh này, đến khi Chung Uyển Ngọc thét lên đánh thức Dực Kiều Long, nàng mới vội vàng mở miệng nói: "Ý Thiên, ngươi tha cho sư phụ ta, đừng làm tổn thương nàng."
Ý Thiên ôm Chung Uyển Ngọc không thể động đậy, vừa vuốt ve ngọn núi mê người trước ngực nàng, vừa hung hăng hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng, cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không giết nàng."
Chung Uyển Ngọc vừa thẹn vừa giận, giọng căm hận nói: "Ý Thiên, có gan ngươi giết ta đi, mau giết ta đi."
Ý Thiên cười tà nói: "Ngươi thật sự không sợ chết?"
Chung Uyển Ngọc giận dữ hét: "Ta thà chết chứ không chịu rơi vào tay súc sinh như ngươi."
Ý Thiên cười lạnh lùng, khẽ nói: "Ta sắp thành súc sinh rồi, vậy đồ đệ ngươi biến thành cái gì?"
Dực Kiều Long hôm nay còn đoán không ra tính tình Ý Thiên, sợ hắn sẽ giết sư phụ, vội vàng khuyên nhủ: "Sư phụ, người bớt tranh cãi đi, ta khuyên Ý Thiên, để hắn buông tha người."
Chung Uyển Ngọc vừa thẹn vừa xấu hổ, hai ngọn núi cao ngất bị Ý Thiên vuốt ve khiến nổi lên từng trận tê dại, điều này khiến Chung Uyển Ngọc xấu hổ vô cùng.
Trừng mắt nhìn Ý Thiên, Chung Uyển Ngọc nói: "Chỉ cần hắn không đụng vào ta, ta sẽ không mắng hắn nữa."
Dực Kiều Long nhìn Ý Thiên, cầu xin tha thứ: "Ý Thiên, ngươi bỏ qua cho sư phụ ta đi, ngươi muốn gì, ta đều có thể thỏa mãn ngươi."
Ý Thiên lắc đầu nói: "Ngươi muốn nàng sống chỉ có một cách, nếu không nàng nhất định phải chết."
Dực Kiều Long nghe vậy biến sắc, Chung Uyển Ngọc thì mắng: "Chết thì chết, ta thà chết chứ không chịu khuất phục."
Ý Thiên cười tà nói: "Chết còn không sợ, ngươi cần gì phải để ý chuyện khác?"
Tay phải vung lên, Ý Thiên xé nát quần áo trên người Chung Uyển Ngọc, lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn mê người, dáng người có lồi có lõm của nàng còn có sức hấp dẫn hơn Dực Kiều Long.
Chung Uyển Ngọc kinh hô một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Sắc mặt Dực Kiều Long phức tạp, nhìn Ý Thiên, lại nhìn sư phụ, cuối cùng nhào vào người Chung Uyển Ngọc, thấp giọng khuyên nhủ: "Sư phụ, nghe đồ nhi một câu, hắn... Hắn... Không phải người xấu, chỉ cần người không cố ý kích thích hắn, hắn tuyệt đối sẽ không giết người."
Chung Uyển Ngọc khó thở, giận dữ nói: "Ngươi tên nghịch đồ này, ngươi... Ngươi..."
Ý Thiên lập tức phong bế đôi môi Chung Uyển Ngọc, xoay người nằm lên người nàng, hai tay du tẩu, khiến toàn thân vô lực Chung Uyển Ngọc run rẩy.
Dực Kiều Long mâu thuẫn vô cùng, có một loại khuất nhục khó hiểu, nhưng nàng có thể làm gì, nàng không muốn chết trong tay Ý Thiên, càng không hy vọng sư phụ chết trong tay Ý Thiên.
Nhân tính là thiện biến, tử vong là đáng sợ, trừ phi không có lựa chọn, nếu không không ai chọn cái chết.
Dực Kiều Long đã từng có tiếp xúc thân mật với Ý Thiên, biết rõ đó là một cảm giác rất đẹp, rất thoải mái.
Sư phụ Chung Uyển Ngọc trở ngại thân phận không thể chấp nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận sự khoái hoạt giữa nam nữ.
Giờ khắc này, Dực Kiều Long chần chờ thành toàn Ý Thiên Nhất Long Nhị Phượng.
Khi tay phải Ý Thiên trượt vào giữa hai chân Chung Uyển Ngọc, đầu ngón tay xâm nhập nhụy hoa đỏ tươi của nàng, Chung Uyển Ngọc, người luôn cố gắng giãy dụa, phát ra một tiếng thở dài tuyệt vọng, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Ý Thiên có chút hưng phấn, Chung Uyển Ngọc không chỉ có vẻ đẹp kinh người, dáng người mê người, mà thân phận của nàng cũng khiến Ý Thiên cảm thấy hứng thú.
Đặc biệt là trước mặt Dực Kiều Long, xé nát chiếc mặt nạ cao quý của Chung Uyển Ngọc, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ vô thượng.
Tách hai chân Chung Uyển Ngọc ra, Ý Thiên thỏa thích ngắm nhìn và vuốt ve lòng chảo mê người, rồi kéo Dực Kiều Long lại, bảo nàng dùng cái miệng nhỏ nhắn mê người bao bọc lấy Cự Long của Ý Thiên.
Chung Uyển Ngọc cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai sư phụ mình bị Ý Thiên nhục nhã như vậy, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Ý Thiên thật ra ngay từ đầu chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy, nhưng đối với Thiên Long Thần Điện, Ý Thiên có cừu hận mãnh liệt, chỉ vì trước đây Ý Thiên tên là Hoa Thiên Long, xông vào Thiên Long Thần Điện, trên U Minh đảo trải qua sự tra tấn không thuộc về mình. Dịch độc quyền tại truyen.free