(Đã dịch) Thiên Tỉnh Chi Lộ - Chương 698 : Nhất Phách Nhập Hồn
Cái tên này! Nghiêm Ca cùng Trần Sở đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh. Đối với Lộ Bình, họ tự nhận đã có đầy đủ nhận thức, nhưng đó chỉ là về thực lực và thủ đoạn, còn tính cách của Lộ Bình thì họ vẫn chưa thể nhìn thấu.
Dùng Phi Âm Trảm phá tan Minh Triệt Huyết Ô của chính mình? Lộ Bình không thể nào không biết rõ đặc điểm và sức phá hoại của Minh chi phách mình, với cách dùng đó, khả năng ngộ thương bản thân là rất cao. Thế nhưng Lộ Bình lại không hề lộ ra nửa điểm chần chừ, Phi Âm Trảm vốn dĩ định tấn công họ, vậy mà hắn lại vung tay chém thẳng vào chính mình.
Huyết quang trong nháy mắt tan nát. Nghiêm Ca và Trần Sở có nghĩ đến Phi Âm Trảm sẽ ra sao đi nữa thì cũng đều là dư thừa.
Lộ Bình đã lại vọt đến trước mặt họ, khoảng cách gần như vậy, tốc độ nhanh đến thế. Nghiêm Ca, Trần Sở, hai nhân vật hàng đầu đã tứ phách quán thông, lại bị hắn làm cho tay chân luống cuống, đến nỗi không biết phải làm gì, chỉ theo bản năng mà bỏ chạy.
Phi Âm Trảm đã lần thứ hai từ lòng bàn tay Lộ Bình chém ra, một gợn sóng gấp gáp xé toang không gian.
Sượt! Một tiếng động nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, Phi Âm Trảm lẽ ra đã bắn trúng sau lưng Trần Sở, bỗng khựng lại giữa không trung. Những vết rạn nứt như mạng nhện, trong nháy mắt lan tràn khắp không khí.
Hả? Lộ Bình sững sờ. Nơi đó rõ ràng là có thứ gì đó cản lại, vậy mà Thính Phá nhạy bén của hắn lại không hề cảm nhận được.
Tuy nhiên, sau một Phi Âm Trảm này, vật cản đã biến mất. Lộ Bình vừa vung tay chuẩn bị phản công thì mấy bóng người bỗng từ bốn phía trong làn sương mù thoát ra.
Trong sương mù có người. Điều này Lộ Bình đã sớm nhận ra. Hắn cho rằng những người này đều là môn nhân Bắc Đẩu, để tránh ngộ thương nên vẫn chưa tùy tiện ra tay công kích. Mãi cho đến khi Nghiêm Ca bày ra Bỉ Ngạn Phù Đăng, cắt nát mảnh sương mù này, hắn mới yên tâm triển khai Phi Âm Trảm. Kết quả những người này lúc này lao ra, mục tiêu rõ ràng là hắn. Sáu bóng người đồng thời lao ra từ sương mù, bao vây lấy hắn. Sáu người ăn mặc giống hệt nhau, đối mặt Lộ Bình, một cường giả có thể giao đấu với Lữ Trầm Phong, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào. Sau khi đứng vào vị trí, phá tan mọi đường lui của Lộ Bình, sáu người lập tức ngưng tụ phách lực, lao thẳng về phía Lộ Bình, tựa như chính bọn họ là những thứ vũ khí.
Lộ Bình giơ tay, sáu đạo công kích Một Tiếng Chinh đã khóa chặt và phóng ra ngay trong khoảnh khắc, đánh trúng sáu người một cách chuẩn xác. Ai ngờ, sáu người bị bắn trúng tuy không ngã xuống ngay lập tức, cũng không bị đánh bay. Quần áo của họ nứt toác, sáu luồng phách lực từ bên trong cơ thể họ xì ra, cùng nhau đánh thẳng vào Lộ Bình ở giữa.
Đôi mắt của họ trong nháy mắt mất đi thần thái, nhưng sáu luồng phách lực kia, trong không gian chật hẹp do chính sáu người họ tạo ra, lại không ngừng va chạm, đè ép lẫn nhau, ngưng tụ tới cực điểm.
Sự cản trở nhận biết phách lực của Mê Vụ Nguy Đồ cũng đã không thể nào ngăn cách sự tồn tại của chúng.
Hứa Duy Phong đang ngồi bên đống phế tích, nhận thấy sự biến hóa của luồng phách lực này, vẻ mặt đại biến. Hắn nhìn về phía hướng phách lực đang ngưng tụ, chỉ mong đây không phải là đòn công kích nhằm vào Lộ Bình.
Ở một bên, Tần Tang cũng cảm nhận được sự tồn tại của luồng phách lực này. Thực lực còn thấp nên nàng không thể nói rõ cảm giác cụ thể, chỉ theo bản năng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt. Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Duy Phong đại biến, tựa hồ biết chút ít gì đó, nàng không nhịn được hỏi: "Đó là cái gì?"
"Nhất Phách Nhập Hồn." Hứa Duy Phong nói.
"Đó là cái gì?" Tần Tang sững sờ. Nàng cũng là người có gia học uyên thâm, hiểu biết rất rộng. Luồng phách lực dị năng vừa tuôn ra rõ ràng mạnh mẽ phi thường, nhưng không ngờ lại là một cái tên mà nàng chưa từng nghe thấy.
"Dồn toàn bộ cảnh giới của bản thân vào luồng phách lực này, một đòn có thể lấy mạng người, nhưng cũng sẽ mất mạng mình." Hứa Duy Phong nói.
"Cái này xem như dị năng gì, ta chưa từng nghe nói qua." Tần Tang nói.
"Thứ ngươi chưa từng nghe nói còn nhiều lắm." Hứa Duy Phong nói.
"Đây là cấp mấy dị năng?" Tần Tang hỏi.
"Cấp mấy? Đó là cách các ngươi phân chia dị năng, bên chúng ta không có thứ ấu trĩ như vậy." Hứa Duy Phong nói.
"Các ngươi? Ấu trĩ?" Tần Tang nhất thời lại ngơ ngác. Cách phân chia đẳng cấp dị năng đã có từ lâu và được phổ biến rộng rãi, vậy mà người này lại nói với khẩu khí không đồng tình, rốt cuộc là sao?
"Lẽ nào Bắc Đẩu Học Viện không làm như vậy phân chia?" Tần Tang kỳ quái nói.
"Bắc Đẩu Học Viện?" Hứa Duy Phong thấy buồn cười, lúc này mới phản ứng lại rằng với bộ trang phục Nam Sơn Hoành Viện trên người, Tần Tang căn bản không biết rõ lai lịch thật sự của hắn. Hắn lắc lắc đầu, đã không định nói thêm gì nữa. Thế nhưng Tần Tang cũng là người thông minh, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn, lại nghĩ tới trước hắn nói tới "Các ngươi", cộng thêm loại dị năng yêu tà quỷ dị mà mình chưa từng nghe thấy này, rốt cục nghĩ đến chút gì, theo bản năng lùi lại mấy bước, nhìn Hứa Duy Phong nói: "Ngươi... Ngươi là người của Ám Hắc Học Viện?"
"Xuỵt, không muốn lớn tiếng như vậy." Hứa Duy Phong nói.
"Ngươi ngươi ngươi..." Tần Tang trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì tốt. Ám Hắc Học Viện, nàng từ nhỏ đã nghe qua tên của thế lực này. Trong miệng phụ huynh, Ám Hắc Học Viện chính là đại danh từ của sự tà ác, không đi chính đạo, coi mạng người như cỏ rác. Khắp đại lục, bất kể là học viện, gia tộc hay đế quốc, dù thường ngày có cạnh tranh nhau, nhưng chỉ cần nhắc đến Ám Hắc Học Viện, thì nhất định là không phân biệt địch ta, cùng chung mối thù. Đối với Ám Hắc Học Viện, từ trước đến nay cũng chỉ có bốn chữ: Đuổi tận giết tuyệt!
Nhưng là hiện tại, một vị môn nhân Ám Hắc Học Viện, lại ăn mặc trang phục của Bắc Đẩu Học Viện, bị thương nặng nằm ngay bên cạnh nàng. Ý nghĩ đầu ti��n của Tần Tang chính là muốn rút kiếm đâm xuống, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy ý nghĩ đó quá mức qua loa, trong lúc nhất thời càng thêm do dự.
"Bị ngươi phát hiện, không thể ở lại đây nữa." Lúc này, Hứa Duy Phong lung lay đứng dậy.
"Ngươi..." Tay phải Tần Tang đã đặt lên chuôi kiếm, chỉ là còn đang do dự.
"Đừng động thủ. Đừng nhìn ta thế này." Hứa Duy Phong chỉ vào lưỡi dao sắc còn đang cắm trên ngực mình, "Nhưng muốn giết ngươi vẫn là chuyện nhỏ như con thỏ."
"Ngươi đang uy hiếp ta!" Tần Tang nói, kiếm đã rút ra khỏi vỏ mấy tấc.
"Không, chỉ nói ra một sự thật thôi. Ngươi muốn giết ta, ta cũng chỉ có thể tự vệ thôi." Hứa Duy Phong vừa nói, vừa bước về phía trước, "Nhưng ngươi thực lực quá kém, ta thật sự không có hứng thú, cho nên đừng ép ta."
"Ngươi!" Tần Tang ở Bắc Đẩu Học Viện tuy rằng đã được mở mang tầm mắt, thế nhưng tính tình kiêu ngạo của nàng không thể dễ dàng bị san bằng như vậy. Bị Hứa Duy Phong xem thường không hề che giấu, khiến nàng không thể nhịn được nữa. Nhưng là Hứa Duy Phong vẫn cứ không thèm nhìn đến, mà chỉ đi lướt qua bên cạnh nàng. Lưỡi dao sắc từ sau lưng hắn xuyên ra, một bên nhỏ xuống giọt máu, một bên lóe lên hàn quang. Hứa Duy Phong cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy tay với nàng: "Trở về cố gắng tu luyện, ngươi vẫn còn chút tiền đồ đấy."
Tần Tang nhìn hắn dần đi xa, Khuê Anh kiếm rút ra khỏi vỏ chừng một tấc, rồi lại không rút thêm nữa. Nàng cũng không nói ra được rốt cuộc là mình không dám, hay là không muốn. Cứ như vậy, nàng trơ mắt nhìn Hứa Duy Phong đi vào trong sương mù.
Luồng phách lực vô cùng nguy hiểm đằng xa kia, lúc này đã ngưng chiến.
Đây là hi sinh tính mạng của mình dâng một đòn. Đây là thủ đoạn của Ám Hắc Học Viện. Bị dị năng này công kích chính là ai? Có phải là Lộ Bình? Tần Tang không kìm được lo lắng. Do dự một chút, cuối cùng cũng vọt về phía đó.
Toàn bộ bản biên tập này là tài sản trí tuệ của truyen.free, được xây dựng công phu từ bản gốc.