(Đã dịch) Tiên Viên Nông Trang - Chương 214 : Còn liền cùng ngươi mão thượng
Converter Dzung Kiều cầu khen thưởng
Dứt lời, Mưu Huy Dương vươn tay vờn một cái vành tai thỏ, rồi ghé sát tai Tiếu Di Bình, phả hơi nóng. Tiếu Di Bình đẩy bàn tay đang trêu chọc mình ra, đỏ bừng mặt nói: "Tên khốn kiếp nhà anh có thể nào chú ý một chút không? Để hàng xóm nhìn thấy thì em sẽ trị anh ra trò đấy!"
Mưu Huy Dương không dùng chân khí hóa giải men rượu, hơi men lúc này đã có phần lấn át. Hắn hơi líu lưỡi hỏi: "Vợ ơi, em định trị anh thế nào? Là trời lấp đất hay đất lấp trời?"
"Trời lấp đất, đất lấp trời là cái gì? Em thấy anh đúng là say hồ đồ rồi, nói năng linh tinh cả." Tiếu Di Bình cũng đã uống chút rượu, đầu óc lúc này không còn nhanh nhạy như mọi ngày, nàng hơi khó hiểu hỏi.
Mưu Huy Dương lúc này cảm thấy bước chân mình chao đảo như đi trên mây, đầu óc quay cuồng choáng váng, một cảm giác rạo rực cũng khẽ lay động.
Cái cảm giác say rượu sau khi nâng ly cùng bạn bè, đã rất lâu rồi kể từ khi hắn tu luyện, hắn mới có lại cảm giác này. Trong lòng hắn thực sự có chút hoài niệm, bởi vậy, đến giờ hắn vẫn không dùng chân khí để hóa giải hơi men trong cơ thể.
Người ta vẫn nói, say rượu rồi lòng mới minh mẫn, lời này quả không sai. Mưu Huy Dương tuy chưa đến mức say bất tỉnh nhân sự, nhưng đầu óc cũng căng cứng, choáng váng. Hắn vẫn nghe rõ lời Tiếu Di Bình hỏi, liền ghé đầu vào tai nàng, bắt đầu giải thích: "Trời lấp đất chính là..."
"Cái tên khốn kiếp nhà anh, say đến thế này rồi mà trong đầu vẫn nghĩ chuyện xấu, đúng là một tên khốn không hơn không kém!" Tiếu Di Bình nghe Mưu Huy Dương giải thích, gương mặt xinh đẹp càng thêm đỏ ửng, cắn răng mắng khẽ.
Đẩy cửa, nàng đỡ Mưu Huy Dương vào phòng ngủ rồi nói: "Rõ ràng có thể hóa giải men rượu, hết lần này đến lần khác cứ thích chịu tội thế này, thật không hiểu nổi anh nghĩ cái gì nữa. Nằm nghỉ đi, em đi pha cho anh ly trà đặc giải rượu."
Lúc này, Mưu Huy Dương cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, đầu óc cũng càng thêm mê man. Một cảm giác rạo rực trỗi dậy, rồi đột nhiên dâng trào. Bên trong cơ thể, một luồng nhiệt lưu cuồn cuộn chảy xuống phía dưới, khiến "Huy Dương nhỏ" cũng dựng thẳng, vô cùng căng tức khó chịu.
Mưu Huy Dương tóm lấy Tiếu Di Bình vừa quay người, miệng lẩm lẩm không rõ: "Vợ, anh muốn..."
Tiếu Di Bình hôm nay vừa vặn đến "chuyện đó", nghe Mưu Huy Dương nói vậy, nàng hơi áy náy đáp: "Cái đó đến tìm em rồi, hôm nay không tiện..."
"Cái nào tới tìm em? Hắn ở đâu? Để bố xem có giết chết hắn không..." Mưu Huy Dương lúc này đã say đến mơ hồ, nghe xong thì hiểu sai ý, hắn đẩy Tiếu Di Bình ra, ánh mắt bắt đầu đảo quanh khắp phòng tìm kiếm.
"Anh đây là ý gì?" Thấy ánh mắt Mưu Huy Dương dáo dác khắp phòng, Tiếu Di Bình chợt hiểu ra, nàng đẩy Mưu Huy Dương ngã xuống giường, tức giận mắng: "Đồ khốn kiếp! Có phải anh nghĩ lão nương đang giấu thằng đàn ông nào trong phòng không hả?"
"Chính em... nói vậy... cái đó tới... em bữa... nay không tiện... mà." Mưu Huy Dương nặng nề ngã xuống giường, cú va chạm khiến đầu óc hắn chợt tỉnh táo đôi chút, nhưng hắn vẫn líu lưỡi nói.
"Em là "thường lệ" tới, kinh nguyệt tới! Anh cái đồ vớ vẩn này lại dám nghi ngờ lão nương hả? Có phải anh không đội mũ nên thấy trên đầu hơi lạnh không thoải mái không hả? Anh có muốn..." Tiếu Di Bình chỉ vào Mưu Huy Dương mắng.
"À, ra là... vậy hả! Anh xin lỗi... vợ..."
Tiếu Di Bình còn chưa mắng xong thì đã nghe thấy tiếng Mưu Huy Dương xin lỗi ngắt quãng. Nhưng lời xin lỗi ấy càng lúc càng nhỏ dần, đến cuối cùng lại biến thành một tràng ngáy ngủ khe khẽ vọng vào tai nàng.
"Đồ khốn! Chẳng có chút thành ý nào, lời còn chưa nói hết đã ngủ!" Tiếu Di Bình nhìn Mưu Huy Dương đang say ngủ, khẽ mắng một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Khi Tiếu Di Bình cầm một chiếc khăn lông ướt trở vào, nàng lại thấy Mưu Huy Dương đã cởi sạch quần áo, nằm chỏng gọng ở đó.
"Cái tên khốn kiếp này, say đến th�� mà còn bày trò lưu manh..." Tiếu Di Bình nhìn "vật kia" đang cương cứng dữ tợn, thầm mắng.
Tiếu Di Bình dùng khăn lông ướt phủ lên trán Mưu Huy Dương. Khăn lạnh khiến cơ thể hắn khẽ co giật, và "Huy Dương nhỏ" đang dâng trào giữa hai chân cũng theo đó mà lay động.
Mặc dù hai người giờ đây đã thân mật với nhau nhiều lần, nhưng mỗi lần đều khiến nàng mệt rã rời, xong chuyện là ngủ thiếp đi. Việc ngắm nhìn "Huy Dương nhỏ" của Mưu Huy Dương kỹ càng đến vậy, với khoảng cách gần như thế, vẫn là lần đầu tiên của Tiếu Di Bình.
Nhìn "vật kia" lay động vài cái, gân xanh nổi lên, căng phồng, Tiếu Di Bình không khỏi nghĩ: "Thật xấu xí! Cái thứ này to thế này, lúc làm "chuyện đó" thì mình chịu đựng bằng cách nào đây?"
Tiếu Di Bình đưa ra một ngón tay thon nhỏ, khẽ chạm nhẹ vào đỉnh "Huy Dương nhỏ". Không ngờ, vừa chạm vào, nó liền giật mình run lên và bật dậy.
Tiếu Di Bình không ngờ "thứ này" lại còn biết "khiêu vũ", nàng thấy vô cùng thú vị, thế là không ngừng khẽ chạm vào nó. Chơi một lúc, nàng phát hiện "Huy Dương nhỏ" trở nên càng thêm cương cứng. Mỗi khi nàng chạm vào, nó lại giật giật, thậm chí đỉnh "Huy Dương nhỏ" còn rỉ ra một chút dịch lỏng trong suốt.
Tiếu Di Bình khẽ "nhổ" một tiếng, rồi nhìn "Huy Dương nhỏ" nói: "Lại thèm đến chảy nước dãi rồi à? Thôi được, thấy mi thèm đến khó chịu như vậy, chị đây sẽ đại phát từ bi, cho mi giải tỏa cơn thèm!"
Nói rồi, bàn tay nhỏ bé của Tiếu Di Bình bắt đầu di chuyển lên xuống. Trước đây, nàng cũng từng làm vậy, nhưng đó là do Mưu Huy Dương yêu cầu, và cả hai đều trong trạng thái tỉnh táo, nên Tiếu Di Bình vẫn còn chút e dè. Giờ đây Mưu Huy Dương ngủ say như chết, lá gan của nàng lập tức lớn hơn rất nhiều.
Tiếu Di Bình nhớ lại những động tác của các nữ nhân vật chính trong mấy bộ phim "hành động" mình từng xem trước đây, bắt đầu thử áp dụng những "thủ thuật" đó. Trong phim, các nữ chính thực hiện rất "hey", rất thuần thục, nhưng đến khi tự mình làm, Tiếu Di Bình mới nhận ra những động tác ấy không hề dễ chút nào.
Tiếu Di Bình làm đến mỏi rã rời, nhưng "Huy Dương nhỏ" vẫn chưa "xuất hàng". Nàng vẫy vẫy hai bàn tay hơi ê ẩm, giống như một cô bé giận dỗi, khẽ búng vào đỉnh "Huy Dương nhỏ" rồi nói: "Ta không tin hôm nay mi cứ đứng thẳng mãi thế này, không chịu khuất phục đâu!"
Đây không phải lần đầu tiên Tiếu Di Bình làm chuyện này, trước đây nàng cũng từng giúp Mưu Huy Dương như vậy rồi, đã có kinh nghiệm. Bởi vậy, nàng đưa chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình ra, khẽ liếm nhẹ vào đỉnh "Huy Dương nhỏ".
Sau khi liếm một cái, Tiếu Di Bình vội quay đầu nhìn Mưu Huy Dương đang nằm đó, sợ hắn bị kích thích mà tỉnh dậy, cười nhạo mình "ăn vụng". Nhưng Mưu Huy Dương dường như không có phản ứng gì, vẫn say giấc nồng, ngáy khe khẽ.
Lần này, Tiếu Di Bình hoàn toàn yên tâm. Nàng bắt đầu áp dụng những kỹ xảo học được từ các bộ phim Nhật Bản, khiến "Huy Dương nhỏ" hưng phấn mà nhảy loạn xạ.
"Chết tiệt! Lão nương còn chưa dùng tuyệt chiêu mà mi đã hưng phấn đến mức này rồi sao? Đúng là đồ dâm dê giống hệt thằng khốn Mưu Huy Dương kia! Để xem hôm nay lão nương trị mi thế nào!" Tiếu Di B��nh nhìn "Huy Dương nhỏ" đang hưng phấn nhấp nhổm, lẩm bẩm nói.
Tiếu Di Bình nói lời này mà chẳng hề nghĩ ngợi. "Huy Dương nhỏ" vốn dĩ là một phần thân thể của Mưu Huy Dương, vẫn chịu sự điều khiển đồng bộ từ xa, làm sao có thể không giống Mưu Huy Dương được chứ?
Dứt lời, Tiếu Di Bình há rộng miệng nhỏ hết cỡ, rồi từ từ ngậm "Huy Dương nhỏ" vào. Chiếc lưỡi mềm mại, thơm tho không ngừng ve vuốt xung quanh "Huy Dương nhỏ".
Hơn hai mươi phút sau, Tiếu Di Bình cảm thấy miệng mình đều tê dại cả rồi. Vậy mà "Huy Dương nhỏ" vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chẳng khác nào một chú gà trống chiến thắng, không hề có ý định khuất phục.
"Chết tiệt! Mấy gã đàn ông trong phim cùng với cái tên súc vật Mưu Huy Dương này mà so sánh, thì đúng là mỗi thằng đều như tôm chân mềm, chỉ vài phút đã bị nữ chính "giải quyết" xong. Giờ thì miệng lão nương vừa đau vừa tê dại, mà cái tên súc vật này vẫn chưa chịu "xuất hàng"!" Tiếu Di Bình xoa xoa hai bên má hơi ê ẩm, khẽ lẩm bẩm.
"Hôm nay lão nương còn định "đấu" với mi đến cùng!"
Tiếu Di Bình xoa xoa quai hàm, nói xong lại ngậm "Huy Dương nhỏ" vào. Lần này nàng thật sự "quyết chiến" đến cùng, cả hai tay cũng tham gia hỗ trợ, không ngừng di chuyển lên xuống trên "Huy Dương nhỏ", mong sao nó sớm "xuất hàng".
Lại hai mươi phút trôi qua, khi Tiếu Di Bình cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của mình càng lúc càng tê dại, thì "Huy Dương nhỏ" cuối cùng cũng "phun" ra rất nhiều.
"Ô... Khụ khụ khụ..."
"Cái đồ khốn hư hỏng nhà mi! Muốn bắn cũng không báo trước một tiếng! Khiến ta nuốt trọn cả "sữa bò" của mi vào miệng, suýt chút nữa thì sặc chết lão nương rồi!" Tiếu Di Bình bị sặc đến chảy nước mắt, ho khan mấy lần mới thông được hơi, rồi vỗ mạnh vào "Huy Dương nhỏ" đang mềm nhũn, mắng.
Làm xong xuôi, Tiếu Di Bình cảm thấy trong miệng sền sệt hơi khó chịu. Nàng mắng xong liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Trong khi Tiếu Di Bình chạy vào nhà vệ sinh, Mưu Huy Dương, người vốn đang ngáy khe khẽ, bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía phòng vệ sinh và nở một nụ cười rộng.
Khi còn tỉnh táo, Mưu Huy Dương cố gắng kiềm chế, không dùng chân khí để giải rượu. Nhưng một khi đã chìm vào giấc ngủ, chân khí trong cơ thể không còn bị hắn áp chế nữa, liền tự động bắt đầu hóa giải cồn rượu.
Khi Tiếu Di Bình bắt đầu lần thứ hai, Mưu Huy Dương đã tỉnh lại. Tuy nhiên, cảm nhận được khoái cảm tuyệt vời truyền đến từ phía dưới, Mưu Huy Dương vẫn giả vờ ngủ say, lặng lẽ tận hưởng niềm vui mà Tiếu Di Bình mang lại cho hắn.
Bản chuyển ngữ này là tài sản độc quyền của truyen.free, mong quý độc giả đón đọc tại địa chỉ chính thống.