(Đã dịch) Tiên Viên Nông Trang - Chương 52 : Ta người này tâm tính thiện lương
“Hề hề, mấy con cá này đều là cá giống tôi mua về nuôi lớn. Chuyện tôi mua cá giống về thôn, chắc hẳn không ít người đã thấy rồi chứ? Lúc tôi mua, những con cá đó đã nặng khoảng nửa cân rồi, sau khi mang về tôi dùng kỹ thuật mới để nuôi, đến bây giờ chúng mới lớn được như vậy.” Mưu Huy Dương liếc nhìn Hầu Kiến, kiên nhẫn giải thích với các thôn dân.
“Mọi người đừng nghe cái thằng nhóc này ở đây nói dối, cho dù mày có thả cá giống vào thì thế nào? Trong cái ao cá này vẫn còn những con cá vốn có ở đây chứ, mấy con cá đó đâu phải do Mưu Huy Dương nuôi, vậy mà bây giờ mày cũng bán hết, đó chính là chiếm lợi của thôn.” Hầu Kiến vẫn tiếp tục càn quấy.
Các thôn dân sau khi suy nghĩ thông suốt, không còn bị Hầu Kiến kích động nữa. Lúc nãy, một số người cũng suýt chút nữa bị thằng Hầu Kiến này lợi dụng. Họ biết thằng nhóc Hầu Kiến này cách đây không lâu đã chịu thiệt trong tay Mưu Huy Dương, giờ đây là muốn moi móc chút lợi lộc từ chỗ Mưu Huy Dương, nên cũng đứng sang một bên xem náo nhiệt.
“Hầu Kiến, mày có phải ngứa đòn rồi không? Cút ngay đi! Nếu mày còn ở đây càn quấy nữa, bố mày sẽ không khách khí đâu.” Đến cả Bồ Tát bằng bùn cũng có lúc nổi nóng, thấy Hầu Kiến cứ một mực càn quấy, Mưu Huy Dương cũng bắt đầu lộ vẻ lạnh lùng nói.
“Làm sao, bị đụng vào chỗ đau liền thẹn quá hóa giận mà muốn đánh người à? Tôi đây là đại diện cho lợi ích của bà con trong thôn đến tìm cậu đòi một lời giải thích.” Hầu Kiến lùi một bước, như thể cảm thấy khí thế yếu đi, rồi lại tiến lên một bước nói.
“Muốn giải thích cái quái gì chứ! Trước đây trong cái ao cũ nát này vốn có được mấy con cá đâu, người trong thôn ai mà không biết? Ngày trước cái ao cũ nát này bỏ hoang ở đây sao mày không thầu lấy mà dùng đi? Bây giờ anh tao thầu ao nuôi cá kiếm tiền, mày lại cứ như chó đánh hơi thấy mùi tanh mà sấn sổ đến vậy. Rõ ràng là đỏ mắt vì ghen tị, còn dùng cái loại thủ đoạn bỉ ổi này. Phỉ nhổ! Ta chưa thấy ai trơ trẽn như ngươi, đúng là đồ không ra gì!” Mưu Huy Kiệt không nhịn nổi, lớn tiếng mắng.
“Mưu Huy Kiệt, rốt cuộc thì mày muốn nói gì?” Hầu Kiến trong lòng có chút e sợ Mưu Huy Dương, nhưng lại không sợ Mưu Huy Kiệt. Bị mắng một trận như vậy, Hầu Kiến cũng nổi nóng, chỉ thẳng vào mũi Mưu Huy Kiệt mà mắng.
“Bỏ cái móng vuốt của ngươi ra, nếu không, ngươi sẽ phải hối hận đấy.” Mưu Huy Dương chỉ vào Hầu Kiến, mắng.
“Trước đây trong cái ao này vốn dĩ có được mấy con cá đâu. Thấy người ta kiếm tiền thì sinh bệnh tức mắt thôi.” Một người trong đám thôn dân vây xem n��i.
“Đúng như Mưu Huy Kiệt nói đó, Mưu Huy Dương có thể bán cá được tám mươi đồng nửa cân mà kiếm được tiền, đó là bản lĩnh của người ta. Cá ở trên chợ trấn bán bốn năm đồng nửa cân còn khó bán kìa. Nếu cái ao cũ nát này mà đổi người khác thầu, không lỗ chết mới là lạ.”
“Đúng vậy, có vài kẻ đúng là không thể thấy người khác hơn mình.”
Người trong thôn tuy chất phác nhưng cũng không ngu ngốc. Hầu Kiến rõ ràng là muốn lợi dụng họ làm bia đỡ đạn. Một số người lúc nãy bị lợi lộc làm cho mờ mắt, bây giờ cũng đã hiểu rõ, chẳng còn ai hùa theo hắn nữa.
...
“Hầu Kiến, nói đi, rốt cuộc hôm nay mày muốn gì?” Mưu Huy Dương nhìn Hầu Kiến hỏi.
“Cũng không có ý gì, chẳng qua là số tiền này cậu cũng không thể nuốt trọn một mình chứ?” Hầu Kiến nói.
“Nghe ý của mày nói thế, có phải là nếu tao chia cho mày một ít tiền thì mày sẽ không nghĩ tao chiếm lợi của thôn nữa không?” Mưu Huy Dương nhìn Hầu Kiến, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, hỏi.
“Hì hì, chà chà, trách nào anh kiếm được tiền, đúng là nói chuyện với người thông minh đỡ tốn sức hơn nhiều.” Hầu Kiến cười hắc hắc nói.
“À, hóa ra mày chỉ là muốn moi móc chút lợi lộc từ bố mày à.” Mưu Huy Dương nhìn Hầu Kiến, sau đó giơ ngón giữa về phía hắn, nói: “Muốn vặt lông bố mày à? Đừng hòng mơ tưởng!”
“Nếu đã vậy, anh em ơi, chúng ta đi bắt mấy con cá cũ trong ao về làm bữa đi!” Hầu Kiến vung tay ra hiệu cho mấy người đi cùng hắn.
Mấy người đi cùng Hầu Kiến không nói hai lời liền theo hắn đi thẳng đến ao cá.
“Hầu Kiến, cái ao cá này bây giờ là anh tao thầu, cá bên trong cũng là anh tao nuôi, các ngươi thử xuống bắt một con xem sao.” Mưu Huy Kiệt siết chặt nắm đấm, nói với mấy người đang tiến đến.
“Hì hì, chúng ta chỉ bắt mấy con cá vốn sống trong ao từ trước, chứ đâu có bắt cá mà anh mày mới nuôi. Cho tao mượn cái túi lưới dùng một chút!” Hầu Kiến tiến đến bên cạnh Mưu Huy Kiệt vừa nói, mắt lại vẫn dáo dác nhìn Mưu Huy Dương, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Mặt dày mày dạn! Đã cho mày thể diện mà không cần, vậy đừng trách bố!” Mưu Huy Dương giận sôi gan, đá Hầu Kiến văng xuống ao cá, mắng: “Mày không phải muốn bắt cá trong ao của bố mày sao? Bố cho mày xuống miễn phí mà sao mày còn không ra tay? Đúng là đồ hèn hạ, lâu ngày không bị đánh thì toàn thân khó chịu à!”
“Dám đá bố mày xuống nước à? Mưu Huy Dương, mày đúng là tự tìm cái chết! Anh em ơi, đánh chết tên chó ghẻ này cho tao!” Hầu Kiến ướt sũng từ trong ao cá bò lên, gào thét với mấy người đi cùng hắn.
Mưu Huy Dương đưa tay giữ Mưu Huy Kiệt đang định xông lên, đẩy cậu ta ra một bên nói: “Tiểu Kiệt, em đừng xông vào, cứ đứng đấy xem náo nhiệt đi, xem anh dọn dẹp đám tiểu tử này dám gây sự với anh.”
Nhìn mấy người đã xông đến trước mặt, trong mắt Mưu Huy Dương tràn đầy vẻ lạnh lẽo. Cậu ta giáng một bạt tai vào mặt một tên vừa xông lên, khiến hắn xoay tít nửa vòng, sau đó đá một cước vào mông hắn, đạp hắn xuống ao cá.
Ngay sau đó, thân hình chuyển động thoăn thoắt như chớp, một tay túm cổ một tên, hất ngược ra sau, ném cả hai tên vào ao cá. Cậu ta tựa người vào tên cuối cùng đang đứng ngây ra, “ùm” một tiếng, tên cuối cùng mà Hầu Kiến mang đến cũng bị đẩy xuống ao.
“Cậu... cậu muốn l��m gì?” Hầu Kiến nhìn Mưu Huy Dương với vẻ mặt lạnh lẽo đang tiến về phía mình, sợ hãi hỏi.
“Không phải các ngươi muốn bắt cá của ta sao? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi bắt cho đủ!” Mưu Huy Dương lạnh mặt tiến đến bên cạnh Hầu Kiến nói.
Hầu Kiến hết lần này đến lần khác xúi giục người khác, khiến Mưu Huy Dương cực kỳ khó chịu, cậu ta dùng sức giáng một bạt tai vào mặt Hầu Kiến.
“Bố mày giết chết cái thằng chó ghẻ nhà mày!” Hầu Kiến gầm lên giận dữ, nhào về phía Mưu Huy Dương.
Hầu Kiến lần trước bị Mưu Huy Dương đánh một trận, đã sớm ghi hận trong lòng. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, bản thân vừa bị Mưu Huy Dương đá xuống ao cá, giờ lại bị ăn một cái tát. Hắn thẹn quá hóa giận, vồ lấy chiếc cuốc Mưu Huy Dương vừa vứt trên đất, gầm lên giận dữ, bổ thẳng về phía Mưu Huy Dương.
Mưu Huy Dương né người tránh đi, “bộp” một tiếng, cái cuốc bổ sâu xuống đất cả thước. Hầu Kiến dùng sức kéo mạnh nhưng không sao rút được cái cuốc khỏi mặt đất.
“Không cần phí sức, mày không phải vẫn còn tơ tưởng đến cá của tao sao? Tao đây tâm tính thiện lương, thôi thì cho phép các ngươi xuống đấy bắt vài con miễn phí vậy.” Nói xong, cậu ta đá Hầu Kiến văng xuống ao cá một lần nữa.
Mưu Huy Dương cực kỳ tức giận với sự trơ trẽn của Hầu Kiến, nên ra chân không khỏi nặng tay một chút. Hầu Kiến trực tiếp rơi ùm xuống nước, uống liền mấy ngụm, tay chân quẫy đạp loạn xạ, khuấy tung cả lớp phù sa dưới đáy ao.
Thấy những người vừa bị đá xuống ao cá muốn bò lên, Mưu Huy Dương đưa tay kéo cái cuốc ra khỏi đất, sau đó dùng cán cuốc từng người một dìm xuống nước, nói: “Đừng vội vàng bò lên làm gì. Các ngươi không phải vừa nãy đã muốn xuống bắt cá sao? Cứ chơi thêm một lúc đi, biết đâu lát nữa các ngươi lại bắt được vài con cá thật đấy.”
Mưu Huy Dương cầm cuốc cứ thế đứng nhìn mấy người trong ao cá, chỉ cần có ai muốn bò lên, cậu ta liền đi đến dùng cán cuốc đẩy người đó trở lại ao, chơi đùa hết sức hả hê.
Mấy người Hầu Kiến trong lòng bực bội vô cùng, nhưng Mưu Huy Dương lại không cho phép họ bò lên, rõ ràng là đang trêu đùa họ.
Sau vài lần như vậy, mấy người họ đều sắp bị Mưu Huy Dương hành cho suy sụp. Hầu Kiến nhìn Mưu Huy Dương đang cầm cuốc đứng trên bờ, trong lòng bắt đầu thấy sợ hãi. Mới có mấy ngày không gặp, thằng này hình như còn lợi hại hơn trước.
“Mưu... Mưu Huy Dương, làm việc đừng có quá đáng như vậy chứ! Cậu rốt cuộc muốn gì?” Hầu Kiến ở dưới nước nhìn Mưu Huy Dương, có chút sợ hãi hỏi.
Mưu Huy Dương thấy dọn dẹp mấy tên này cũng đã đủ rồi, bèn định buông tha cho chúng. Cậu ta nhìn Hầu Kiến nói: “Bây giờ mới biết nói lời này à? Đúng là đồ cứng đầu, không đánh thì không biết sợ. Chuyện hôm nay tôi có thể không truy cứu nữa, nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng. Nếu sau này mày còn không biết điều mà tìm tôi gây sự nữa, thì sẽ không được dễ dàng như hôm nay đâu.”
“Không dám! Sau này chúng tôi tuyệt đối không dám tìm cậu gây sự nữa!” Mấy người trong ao cá vội vàng nói.
Hôm nay nhiều người như vậy vây công một mình Mưu Huy Dương, thế mà ngay cả vạt áo của cậu ta cũng không chạm tới được, trái lại tất cả đều bị ăn đòn rồi ném xuống ao cá.
Bản dịch này được thực hiện bởi nhóm biên tập của truyen.free.