(Đã dịch) Tiêu Dao Mộng Lộ - Chương 1033 : Hiểu Lầm
"Không ngờ tới, lại là một nữ chiến sĩ lợi hại."
"Lúc này tới đây, hẳn là tham gia Bắc Thần đại điển, là thiên tài và quý khách của Bắc Thần bộ lạc. Xem ra Côn Minh công tử kia đã đụng phải phải tấm sắt rồi..."
...
Đám Man tộc xung quanh nhất thời kính nể nhường ra một vòng, thấp giọng bàn luận.
"Phương Nguyên!"
Man Nguyệt trên mặt ửng hồng, khoác tấm vải lên người: "Ngươi xem cái này có đẹp không?"
"Ừm, rất tốt..." Phương Nguyên thuận miệng đáp qua loa vài câu: "Cái tên Côn Minh kia còn mang theo dũng sĩ hộ vệ, hiển nhiên có chút lai lịch, ngươi không sợ sao?"
"Sợ gì chứ, hắn không phải đồ đằng chiến sĩ, hai tên hộ vệ sau lưng cũng chỉ là người bình thường. Với cái tên như vậy, dù là con trai tộc trưởng Bắc Thần bộ, cũng nhất định chỉ là một nhân vật không được coi trọng, chỉ là công cụ sinh sôi huyết mạch mà thôi..."
Man Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Còn chúng ta là chiến sĩ huyết mạch cao quý, thậm chí có thể được chọn vào Tổ đình. Hơn nữa, vào thời điểm này, Bắc Thần bộ vì công bằng, càng sẽ không làm gì ta. Bởi vậy, chỉ cần không giết hắn, đánh cũng là đánh không."
"Xác thực, không ngờ ngươi lại có thể nhìn xa tới vậy..."
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, không khỏi nghĩ đến biểu hiện của Man Nguyệt trong lần thử luyện trước, lại cảm thấy thoải mái.
Có thể từ vòng tinh anh chọn lựa ban đầu mà trụ lại đến giờ, không ai là hạng xoàng cả.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một đội tuần tra chiến sĩ tới, xua tan đám đông, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Phương Nguyên, ngươi mua được đồ mình muốn chưa?"
Man Nguyệt đã mua xong vải vóc, hiếu kỳ hỏi.
"Chưa, trên chợ này, không có gì khiến ta động tâm cả. Ta định về rồi đổi với người khác..." Phương Nguyên lắc đầu: "Vừa hay ngươi cũng giúp ta hỏi thăm một chút."
"Hả? Ngươi muốn đổi gì?"
Man Nguyệt cắn môi, có chút hiếu kỳ.
"Ta không cần bảo đao, giáp bảo vệ các loại đồ có thể lập tức tăng cao chiến lực. Ta lại rất hứng thú với một số bí pháp, chiến kỹ..." Phương Nguyên chỉ cười: "Ta dùng một bình Huyết Mạch đan để đổi."
"Huyết Mạch đan? Ngươi thật chịu chi." Man Nguyệt hít một hơi lạnh: "Bất quá lúc này, xác thực có thể đổi được đồ tốt hơn đấy!"
Bắc Thần đại điển sắp diễn ra, rất nhiều bộ lạc sẽ thu thập một ít bảo đao bảo kiếm, giáp bảo vệ, phù lục các loại vật phẩm có thể cấp tốc tăng cường chiến lực.
Huyết Mạch đan nuốt xuống có thể tăng thêm đồ đằng lực lượng, cũng coi như thuộc hàng đó, đại đại tăng giá trị.
Còn lại công pháp, chiến kỹ các loại, vì cần thời gian dài luyện tập, không có pháp môn học nhanh, giá trị sẽ giảm xuống.
Có thể nói, muốn ra tay thì đây đúng là thời cơ tốt nhất.
"Nếu là ta, có Huyết Mạch đan, khẳng định tự mình dùng trước..."
Man Nguyệt lẩm bẩm một câu, bỗng ngẩng đầu lên: "Phương Nguyên, vậy ngươi có muốn đổi với ta không?"
"Hả? Ngươi có gì?"
Phương Nguyên hơi có chút mừng rỡ khi tìm được thứ mình cần.
"Một quyển thần thông bí sách!"
Man Nguyệt tới gần, nhẹ nhàng nói bên tai Phương Nguyên.
"Cái gì?"
Trong mắt Phương Nguyên đột nhiên lóe lên một đoàn tinh quang.
Thần thông!
Đây là nội dung mà tu luyện tới Pháp Tướng cảnh mới được tiếp xúc. Theo lời Man Lôi giải thích, đợi đến khi đồ đằng lên cấp Pháp Tướng, bước tiếp theo chính là lựa chọn tu luyện thần thông thích hợp, để có thể tiến giai Nguyên Đan.
Đương nhiên, thần thông có mạnh có yếu, và có vấn đề tương xứng với đồ đằng. Nếu không tương xứng, có lẽ cả đời Kết Đan vô vọng.
"Dựa theo cấp bậc, thần thông có thể chia thành ba tầng: bình thường thần thông, đại thần thông và tuyệt thế thần thông! Một thế lực có gốc gác ra sao, có thể biết được một hai qua số lượng thần thông ẩn giấu."
Như Man Giáo tổ đình, không nghi ngờ gì che giấu nhiều thần thông nhất, các loại đồ đằng đều có thể tìm được thứ tương xứng.
Còn Bắc Thần bộ thì kém hơn một bậc, còn Phi Man bộ... Xem Man Lôi đến giờ vẫn còn ở Pháp Tướng cảnh, có thể biết được một hai.
"Bất quá, thượng tam phẩm đồ đằng sở dĩ được nâng đỡ như vậy, dường như là vì sau khi bước vào Pháp Tướng cảnh giới, sẽ tự nhiên ngưng tụ ra thần thông thích hợp nhất..."
Phương Nguyên âm thầm nghiến răng.
Có thể nói, bí sách thần thông lưu truyền trong Man nhân, phần lớn đều được học tập khắc họa từ thần thông của Pháp Tướng tam phẩm trở lên.
Chỉ là, thần thông khắc họa này, so với bản gốc, uy lực đương nhiên kém hơn vài phần.
"Việc này trọng đại, chúng ta về rồi hãy nói!"
Hắn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng trả lời.
"Được!"
Man Nguyệt ngoan ngoãn đáp ứng, vén sợi tóc, mang theo hương thơm ngát.
Thiếu nữ bên cạnh nghiêng đầu nhìn Phương Nguyên, lại nhìn Man Nguyệt, bỗng nhiên cười cợt, chớp mắt một cái, giống như hồ ly.
...
"Một quyển thần thông bí sách, dù là bình thường nhất, giá trị cũng vượt xa Huyết Mạch đan..."
Phư��ng Nguyên và Man Nguyệt về tới phòng, đóng cửa lại, nghiêm túc thương thảo: "Ngươi thật sự quyết định dùng nó để đổi?"
"Đương nhiên!"
Man Nguyệt cúi đầu, vuốt ve bím tóc: "Bất quá... chỉ là cho ngươi mượn, đến khi ngươi lĩnh hội được thôi."
Giá trị của bí kíp nằm ở chỗ có thể sao chép. Nếu chỉ là bản gốc, thì lúc này, giá trị cũng tương đương.
"Ngươi chính là bản gốc thần thông?" Phương Nguyên mắt sáng lên: "Nếu vậy, trái lại là ta chiếm tiện nghi, đương nhiên có thể!"
"Vậy chúng ta... trao đổi luôn sao?"
Mặt Man Nguyệt đỏ lên: "Ngươi quay người đi!"
"Ồ!"
Phương Nguyên nháy mắt, đoán được gì đó, quay lưng lại.
Sau một trận soạt soạt, tiếng Man Nguyệt mới truyền tới: "Được rồi! Cho ngươi!"
"Da thú?"
Cổ sách ghi chép thần thông, hiển nhiên là một loại da Dị thú, vô cùng cứng cỏi, phía trên còn chi chít chữ nhỏ.
Ở chính giữa, có một con Dị thú bốn cánh đang vỗ cánh muốn bay.
"Thần thông Tốn Phong Độn Pháp!"
Ngón tay Phương Nguyên vuốt ve da thú, phía trên còn mang theo hơi ấm và mùi thơm.
Thấy cảnh này, mặt Man Nguyệt lại ửng đỏ.
"Đây là Huyết Mạch đan, cầm lấy!"
Hắn chỉ cười, đặt đan dược lên bàn, trực tiếp ngồi khoanh chân, bắt đầu lĩnh hội.
"Ngươi... ngươi định ở ngay đây?" Man Nguyệt trợn mắt.
"Vật quý giá như vậy, ta vẫn là mau chóng nhớ kỹ, còn trả cho ngươi tốt hơn, bằng không làm mất ta không đền nổi!"
Phương Nguyên khẽ cười, nhắm mắt lại.
Với ngộ tính của hắn, chỉ cần xem qua vài lần, là có thể nhớ kỹ bản thần thông này.
'Đáng tiếc, Thận đồ đằng của ta là Thủy hành, tinh thần thuộc tính, hoàn toàn không hợp với thần thông Tốn Phong Độn Pháp này...'
Trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Hắn không dại gì mà khắc họa loại thần thông này lên Pháp Tướng của mình, trừ phi cả đời không muốn tiến giai Nguyên Đan cảnh.
"Bất quá, một quyển thần thông pháp thuật hoàn chỉnh cũng rất đáng nghiên cứu, huống chi... ta cảm nhận được, cuốn thần thông này, có chỗ trùng hợp với ý cảnh cuối cùng của Loạn Phi Phong. Nếu có thể phối hợp cùng nhau, nhất định có thể khiến tiến độ tu luyện tăng nhanh! Thậm chí..."
Hắn lĩnh hội suốt hai canh giờ.
Đến khi trời tối hẳn, mới trả lại da thú trong ánh mắt ai oán của Man Nguyệt: "Đa tạ Man Nguyệt muội tử!"
"Phương Nguyên, ngươi giỏi thật, cả một buổi chiều đấy!"
Vừa ra khỏi cửa phòng, đã thấy Hữu Giới và Kỳ ngó dáo dác, đều vẻ bội phục.
"Khụ khụ!"
Họ vừa dứt lời, đã bị hai bàn tay lớn đè xuống: "Còn không cút đi luyện công cho ta!"
Man Lôi giáo đầu sờ mũi, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, lúng túng cười ha ha: "Ta chỉ đi ngang qua... Bất quá Phương Nguyên à, sắp bắt đầu Bắc Thần đại điển rồi, vẫn nên bảo tồn thể lực thì hơn."
"Các ngươi..."
Phương Nguyên hiếm khi có chút đỏ mặt, biết có một sự hiểu lầm vi diệu nào đó đã xảy ra.
"Ngươi yên tâm, chiến sĩ Man tộc chúng ta, thích là nhích, không có quy củ gì cả!"
Man Lôi lại hiểu lầm, trái lại trấn an Phương Nguyên: "Chỉ cần ngươi có năng lực, cưới mười tám cô cũng không có vấn đề gì!"
Chiến sĩ huyết mạch là căn bản của một bộ lạc Man tộc, trong bộ lạc tự nhiên cổ vũ họ sinh sôi huyết mạch.
Đặc biệt nếu cả nam và nữ đều là đồ đằng chiến sĩ, xác suất sinh ra cường giả đời sau sẽ tăng lên đáng kể.
"Ta..."
Phương Nguyên nghẹn họng, lười giải thích.
Ngược lại chuyện như vậy, càng giải thích càng rối.
"Ta về đây!"
Việc Minh ném vỡ vài cái bình ngói vì tin này, hắn càng không để trong lòng.
...
Vào ngày thứ ba Phi Man bộ đến Bắc Thần bộ.
Mười mấy vạn Man tộc tụ tập, vây xem hơn mười võ đài dựng lên ở trung tâm.
"Bắc Thần đại điển, bắt đầu!"
Đại tế ti, đại thủ lĩnh của Phi Man, Hắc Đột các bộ... đều đi theo sau mấy tộc trưởng và trưởng lão Bắc Thần bộ, bắt đầu tế tự.
"Kia là tộc trưởng Bắc Thần bộ, Bắc Thần Lạc? Tu hành giả Nguyên Đan cảnh?"
Phương Nguyên nhìn chằm chằm người Man tộc trung niên khí tức thâm trầm nhất phía trước, lại lén liếc nhìn mấy đại trưởng lão phía sau: "Không biết có lão quái vật Thần Hóa cảnh nào ẩn giấu trong đó không? Ồ? Không phải còn có đặc sứ Tổ đình sao? Sao không thấy?"
"Tế tự thiên địa, lạy tế Man Tổ!"
...
Sau một loạt nghi thức, các trưởng l��o tế tự ngồi xuống ghế, mấy thủ lĩnh bộ lạc cũng nghi hoặc: "Xin hỏi thủ lĩnh Bắc Thần, vị đặc sứ đại nhân đâu?"
"Đại nhân không thích lộ diện, để chúng ta tự làm theo ý mình, ngài sẽ quan sát trong bóng tối!"
Da mặt Bắc Thần Lạc giật giật, vẫn thản nhiên trả lời, rồi vung tay: "Bắt đầu đi!"
"Bắc Thần thi đấu bắt đầu, các chiến sĩ huyết mạch của bộ lạc, tiến lên rút thăm!"
Lập tức, đám thiếu niên thiên tài như Phương Nguyên tiến lên, bắt đầu rút thăm, xếp cặp...
Dưới mái che nắng, bầu không khí lại trở nên hòa hoãn.
Nhiều thủ lĩnh ăn thịt nướng, uống rượu ngon, cao giọng khoác lác, bình phẩm thiên tài.
"Ha ha, ai muốn cược cho người đứng đầu lần này không?"
Một trưởng lão Bắc Thần bộ cười hớn hở hỏi.
"Ta nghe nói Bắc Thần bộ năm nay có một thiên tài tuyệt thế xuất hiện trong lễ thành niên, thức tỉnh nhị phẩm đồ đằng Chu Tước! Đã định trước là nhất rồi, không thể so sánh, không thể so sánh!"
Các thủ lĩnh bộ lạc khác đều lắc đầu.
Đùa gì chứ, nhị phẩm đồ đằng, chỉ riêng đồ đằng lực lượng uẩn dưỡng thôi, e rằng đã đủ quét ngang đám thiếu niên này, hầu như không có gì khó tin.
"Đầu bảng thì không thể, cái khác thì có thể đánh cược một ván!"
Hắc Đột thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Man Cốt: "Xương già, ta cược Phi Man bộ các ngươi không ai đánh bại được Hắc Hung, thế nào? Dám chơi không?" Dịch độc quyền tại truyen.free