Chương 6
Hắn ta đột nhiên xích lại gần: "Loan Loan, ta đột nhiên không muốn thả nàng rời đi."
Phía sau lưng ta dán chặt ở khung cửa sổ, cứng rắn cong khóe miệng: "Hoắc đại nhân cẩn thận lời nói, nếu để Lâm di nương của ngài nghe được lại phải chơi chiêu ngáng chân ta."
Hoắc Sanh không những không giận mà còn cười.
"Loan Loan, nàng như vậy là vẫn để ý đến ta."
Hắn ta lập tức móc một chiếc khăn từ trong n.g.ự.c ra, giơ ra trước mắt ta.
Trên góc khăn xanh nước có thêu một chữ "Kiều".
Mi tâm ta giật một cái, không khỏi sợ hãi thán phục.
Nữ tử thế gia ở Thượng Kinh tự mình thêu khăn, cũng sẽ thêu họ mình lên ở góc khăn.
Không ngờ Hoắc Sanh lại cướp được chiếc khăn này từ Xích Ô kia.
Hắn ta nhíu mày nói: "Thời gian này Xích Ô không chỉ tìm nàng khắp nơi, càng đang tìm chủ nhân chiếc khăn này, ta nghe nói hắn tìm Kiều cô nương này đã hơn bốn năm rồi, nếu như tìm được nhất định sẽ cưới làm thê tử, đến lúc đó Loan Loan phải xử lý như thế nào đây?"
Kiều cô nương…
Sợ là Xích Ô lật tung trời đất lên mấy lần thì cũng sẽ không tìm được Kiều cô nương của hắn ta.
"Không phiền Hoắc đại nhân phải lo lắng."
"Khó trách nàng đột nhiên rời khỏi Giang Nam, hắn làm nàng tổn thương, có phải không?" Hắn ta híp mắt, thân thể không khỏi tới gần ta: "Loan Loan, nàng giữ chặt bí mật của Hoắc gia là vì muốn mượn tay ta loại trừ hắn, hay là vì lo lắng cho ta…"
Hắn ta kéo dài âm cuối, giống như là thăm dò.
Lại giống như tình cảm không rõ.