Chương 8
Mãi đến khi ánh trăng trở nên ảm đạm.
Linh đường trong nội viện lóe ánh nến xanh đen.
Lúc hạ nhân đều cúi đầu thấp vai, buồn ngủ, có thêm một hình bóng dưới cửa sổ của ta.
Toàn thân y mặc áo đen.
Tóc đen xõa tung, chỉ có hạt ngọc màu đỏ ở tai lóe một tia sáng.
Mãi đến khi y đến gần ta, ta mới ngửi thấy một chút mùi m.á.u tanh nồng đậm.
Trong nháy mắt khi Xích Ô nhìn thấy ta, đáy mắt của y không có sát ý.
Ngược lại là vẻ lo lắng.
Ta sửng sốt một lát, y vươn tay ôm ta vào trong ngực.
Giọng điệu khàn đến mất tiếng.
"Loan Loan, ta tìm nàng rất lâu…"
Ta không giãy dụa, thậm chí không nói gì.
Chỉ rất an tĩnh tựa ở trước n.g.ự.c của y.
Tim y đập đâu vào đấy.
Thậm chí khi nói ra lời như vậy, hơi thở của y cũng không có chút hoảng hốt nào.
Y dường như đã phát hiện ra điều khác thường, tỉ mỉ dò xét ta.
"Có phải là Hoắc Sanh đổi ý hòa ly, nhốt nàng lại không?"
Ta đỏ mắt không trả lời, ngược lại hỏi y: "Ngươi biết tổ mẫu ta c.h.ế.t thế nào không?"