Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1011 : Sahara cứu viện

## Toàn Chức Pháp Sư - Quyển 1 - Chương 1011: Sahara Cứu Viện

Mạc Phàm nghe được cái giá kia, có chút dở khóc dở cười, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Mục Ninh Tuyết đang cùng Tiểu Viêm Cơ chơi đùa náo loạn...

Thì ra Mục Ninh Tuyết chính là một phú bà tự mang hào quang tám ức, thật khiến người ta hâm mộ chết đi được, tại sao thiên phú trời sinh của mình so với nàng lại cảm thấy càng thêm khốn khổ thế này, không những không mang đến cho mình hào quang giá trị mấy ức, còn điên cuồng kéo chân sau của mình, ti��u tiền như nước chảy!

"Một cái Hồn chủng hệ Hồn, có lĩnh vực, phải tám ức, ta phải đến năm nào tháng nào mới có thể có được Hồn chủng lĩnh vực cho tất cả các hệ?" Mạc Phàm âm thầm kêu khổ nói.

Mới một hệ, liền vét sạch gốc gác của mình, vậy mình ròng rã sáu hệ cần Hồn chủng... À, năm hệ, nói như vậy, hệ Ác Ma kỳ thực cũng không phải là thứ vô dụng, giúp mình còn lại không ít tiền.

"Ngươi dự định mua Hồn chủng hệ nào? Không cần lĩnh vực, vậy mới có thể mua được một cái không tệ, mang lại hiệu quả cường... Kỳ thực Hồn chủng không dẫn dắt lĩnh vực cũng rất tốt, đầu tiên uy lực phép thuật hệ đó của ngươi trực tiếp tăng gấp hai đến ba lần, thứ yếu hiệu quả mà hệ đó mang lại cũng không kém lĩnh vực quá nhiều." Triệu Mãn Duyên nói.

"Đương nhiên là cần lĩnh vực, có hay không có lĩnh vực, khác nhau quá nhiều rồi!" Mạc Phàm nói.

Sau khi giao chiến với Hành Hình Giả Bùi Lịch, Mạc Phàm đối với lĩnh vực tràn đầy lĩnh hội, loại này không chỉ có thể khiến cho thuộc tính mọi mặt của hệ đó tăng cường, vẫn có thể trực tiếp áp chế đối thủ, quả thực không muốn quá trâu bò được không!

"Vậy ngươi mua hệ gì? Ta sẽ giúp ngươi tìm tòi một chút giá cả."

"Lôi Hệ đi." Mạc Phàm không chút nghĩ ngợi đáp.

Hỏa Hệ phương diện có Tiểu Viêm Cơ ở, sau khi phụ thể, uy lực của Kiếp Viêm và Mân Viêm hẳn là rất gần với một cái Hồn chủng phát hỏa, nhưng lại không có hiệu quả lĩnh vực, dựa theo Tiểu Viêm Cơ nói với Mạc Phàm, chỉ cần tu vi của nàng lại tăng lên một ít, hẳn là cũng sẽ kích thích ra Kiếp Viêm lĩnh vực.

Vì lẽ đó Mạc Phàm chỉ cần cho Tiểu Viêm Cơ ăn nhiều một ít sữa bột Hỏa Linh Chủng, nói vậy sẽ có Kiếp Viêm lĩnh vực.

Cân nhắc đến việc mình không thể tổng dựa vào Hỏa Hệ giành chính quyền, đặc biệt là sau khi chiến đấu trên biển, Hỏa Hệ căn bản không có tác dụng gì, Mạc Phàm cũng định khiến Lôi Hệ của mình trở nên mạnh hơn, thu được một cái Lôi Hệ lĩnh vực.

Tiểu Viêm Cơ sẽ từ từ tự mình lĩnh ngộ lĩnh vực.

Về Hắc Ám hệ, kỹ năng Thống Trị của Ti Dạ bản thân nó đã tương đương với một cái lĩnh vực.

Nếu lại có thêm một cái Lôi Hệ lĩnh vực, phỏng chừng có thể trực tiếp một mình đấu với Yêu Ma Thống Lĩnh Cấp rồi!

"Lôi à... Hồn Lôi so với mấy hệ nguyên tố khác còn quý hơn, Mạc Phàm, ngươi làm tốt chuẩn bị táng gia bại sản đi." Triệu Mãn Duyên nói.

"... "

"Nếu không, ngươi vẫn là mua Tinh Hà Chi Mạch, trước tiên đem Triệu Hoán Hệ đột phá đến cao cấp?" Triệu Mãn Duyên yếu ớt nói một câu.

"Ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý, người không thể quá cứng nhắc như vậy." Mạc Phàm đáp.

Hai người đang nói chuyện thì Giang Dục đang tẻ nhạt ở khắp nơi chợt tiến tới, hắn vẻ mặt thần thần bí bí nói với hai người: "Các ngươi biết không, bộ hài cốt ở cạnh biển Mandino Hayat đã được giám định ra rồi."

"Kết quả giám định là gì?" Mạc Phàm lập tức hỏi.

Liên quan đến sự việc hài cốt kia, Mạc Phàm kỳ thực phi thường lưu ý, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy trên người Ô Hải Ngụy Long cũng phát sinh sự việc giống y như đúc!

"Đó là một con mãnh thú biển Mammoth thời đỉnh cao, thực lực đã là Á Quân Chủ cấp, thật không dám tưởng tượng, sinh vật đã cường đại đến trình độ như thế này đều sẽ bị biến thành chỉ còn lại xương." Giang Dục nói.

Mạc Phàm nhất thời trong lòng nhảy dựng!

Á Quân Chủ cấp, cái này đã không phải là sinh vật Thống Lĩnh Cấp có thể so sánh.

Nói cách khác, ở phụ cận Mandino Hayat, còn có một con mãnh thú biển Mammoth do Ngạt Thư biến thành, đã không biết bơi tới hải dương phương nào!

Chuyện như vậy càng nghĩ càng thấy đáng sợ, một con Ngạt Thư nhỏ bé như vậy, phỏng chừng ngay cả yêu ma cũng không tính, nhưng có thể từng bước xâm chiếm, lột xác, cuối cùng trở thành một đầu mãnh thú biển Mammoth!

Như vậy, có phải mang ý nghĩa trên thế giới này còn tồn tại những Ngạt Thư khác, nó hóa thân thành sinh vật đứng ở đẳng cấp cao hơn cả mãnh thú biển Mammoth?

"Nhắc tới cũng là chuyện lạ, nghe nói trên một hòn đảo cách Mandino Hayat không xa, còn phát hiện một bộ hài cốt có bệnh trạng giống y như đúc với mãnh thú biển Mammoth..." Giang Dục nói. Chuyện này, Giang Dục vẫn luôn chú ý, chỉ là hắn không làm rõ được nguyên nhân là gì.

"Vậy đó là hài cốt gì?" Mạc Phàm theo bản năng dò hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là một bộ xương người." Giang Dục nói.

Mạc Phàm vừa nghe, cả người nổi da gà đều dựng lên!

...

...

Dưới bầu trời xanh thẳm là một mảnh sa địa màu vàng duy mỹ, sa địa phi thường bằng phẳng, chỉ khi một trận gió thổi qua, mới phác họa ra một vài đường vân cát trên đó, từng vòng từng vòng, như họa sĩ phác họa trước khi vẽ.

Trên sa địa có mấy cái lều vải màu xanh lục, phía ngoài lều, thậm chí còn bố trí một tầng kết giới do Thủy Hoa Thiên Mạc tạo thành.

Màn nước màu xanh lam từ giữa không trung rủ xuống, vừa vặn bảo vệ những lều vải màu xanh lục này ở bên trong, ngăn cản gió và cát tấn công, để mọi người bên trong kết giới có thể an ổn nghỉ ngơi.

"Ầm ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~"

Đột nhiên, chân trời xa xa vang lên tiếng ầm ầm, bên trong lều cỏ, một vị nữ tử mặc quần ngắn da báo màu lục bước ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn kỹ chân trời, nơi có cát bụi cuồng bạo giống như biển gầm, trong đôi mắt màu xám nhạt lộ ra vẻ sợ hãi!

"Mau đứng lên, mọi người mau đứng lên, là bão cát tai cấp!!" Nữ tử mặc quần ngắn da báo lớn tiếng hô hào với tất cả mọi người bên trong lều cỏ.

Rất nhanh, một đám người từ bên trong ch���y ra, khi bọn họ nhìn thấy cát bụi màu vàng che khuất nửa bầu trời, cũng kinh ngạc thốt lên kêu lớn.

"Không được, chúng ta sẽ bị thứ này nuốt hết, đi về phía nam đi, ta nhớ ở đó có một vách cát rất kiên cố, có lẽ có thể giúp chúng ta tránh qua cửa ải khó này." Một nam tử trông như đội trưởng hô.

"Đi về phía nam? Đùa gì thế, nơi đó là địa phương đáng sợ nhất trên thế giới này!"

"Ở lại chỗ này, chúng ta sẽ bị bão cát này vùi lấp, coi như bên trong nguy hiểm hơn nữa, chúng ta cũng phải đến." Đội trưởng nói rồi bắt đầu thu thập đồ đạc.

Mặc dù bọn họ đã nghe qua vô số lời đồn liên quan đến sự đáng sợ của sa mạc Sahara, càng có không ít tiền bối dặn dò bọn họ tuyệt đối không được tới gần, nhưng trước mắt, cơn cuồng bạo cát bụi mang hình dáng tai họa rõ ràng uy hiếp bọn họ hơn...

Mọi người chịu sự áp bức của cuồng bạo cát bụi, cuối cùng lựa chọn đuổi theo đội trưởng, hướng về phía sâu trong sa mạc Sahara bỏ chạy.

Cát bụi gào thét, nuốt chửng cả mây, uy lực đầy trời này, e rằng còn đáng sợ hơn nhiều so với Hải Dương Chi Khiếu, bất kể là sơn, là hải, là đại địa, đều sẽ bị vùi lấp triệt để trong tai họa cát bụi này, chỉ khi vài ngày sau, gió yên cát lặng, nơi này sẽ lại trở thành một mảnh sa mạc thâm hậu mới!

...

...

Ma Bảo Ảo Vọng Chân Thật ở nam bộ Châu Phi!

Ma Bảo Ảo Vọng Chân Thật là Ma Pháp Hiệp Hội cao nhất của Châu Phi, ma bảo canh gác hải dương này giống như một tòa cao thành cổ xưa, lẳng lặng sừng sững ở Nhai Chi Nhật Giác Chi Hải, bầu trời xanh thẳm, hải dương xanh thẳm, ma bảo lại càng không phai màu theo năm tháng!

"Sao lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải đã dặn dò bọn họ rồi sao, dù thế nào cũng không được tiến vào Sahara!" Một ông lão đeo khăn xếp màu đen giận tím mặt nói.

"Bọn họ gặp phải cuồng bạo cát bụi tai c���p, nhất định phải tìm chỗ tránh nạn, liền xông vào Sahara." Thị vệ mặc ma pháp bào màu trắng cúi đầu nói.

"Ngu xuẩn, thật quá ngu xuẩn, khu vực Sahara còn đáng sợ hơn nhiều so với cuồng bạo cát bụi kia, hiện tại thì hay rồi, toàn bộ mất liên lạc, dù sao cũng là một đội của quốc gia, sao lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy, bảo bọn họ đi rèn luyện, không phải bảo bọn họ đi chịu chết!" Hắc Tu lão giả mắng to.

"Ngài hiện tại phát hỏa cũng không có biện pháp." Ma bảo thị vệ nói.

"Hiện tại có phương án giải quyết nào, nói mau." Hắc Tu lão giả nói.

"Đội cứu viện của chúng ta đại khái còn cần một ít thời gian nữa mới có thể đến vị trí của bọn họ trong khu vực Sahara, bất quá căn cứ tình báo của Quốc Tế Ma Pháp Hiệp Hội, đội ngũ quốc phủ của Trung Quốc đang trên đường đến gần đó, trước mắt chúng ta căn bản không có cách nào liên lạc được với đám học sinh kia, biện pháp tốt nhất là trước hết thỉnh cầu Trung Quốc, để đội ngũ của bọn họ tới đó tiến hành tìm kiếm cứu viện trước, sau đó chờ đội cứu viện của chúng ta đến, cũng không đến nỗi tất cả dấu vết đều bị gió cát che giấu đi." Ma bảo thị vệ nói.

"Ngươi còn chê người lạc đường ở Sahara không đủ sao?" Hắc Tu lão giả mắng.

"Đây cũng là biện pháp không còn cách nào khác, ta đã liên lạc với người phụ trách phía Trung Quốc, bọn họ nói nếu chúng ta đồng ý thanh toán đầy đủ phí thuê cao, bọn họ có thể cân nhắc để đội quốc phủ Trung Quốc tạm thời đi cứu viện trước..." Ma bảo thị vệ nói.

"Hừ hừ, còn thanh toán phí thuê, đám người kia của bọn họ không có chút hiểu biết nào về sa mạc, đừng đến lúc còn cần phải phái thêm một đại đội người đi cứu viện bọn họ!" Ông lão râu dài đen nói.

"Vậy rốt cuộc có muốn thỉnh cầu sự giúp đỡ của bọn họ hay không, ta hiện tại lo lắng nhất là, chờ đội cứu viện của chúng ta cản tới đó, chúng ta căn bản không tìm được bất kỳ dấu chân nào của bọn họ, như vậy tỷ lệ thành công cứu viện của chúng ta sẽ giảm mạnh." Ma bảo thị vệ nói.

"Muốn, liền bây giờ đi nói với người Trung Quốc!" Hắc Tu lão giả chung quy không hy vọng đội người kia có sơ xuất gì, dù sao ở loại địa phương đáng sợ như Sahara, không có liên lạc, không có dấu chân, rất có khả năng cả đời cũng đừng nghĩ đi ra rồi!

"Cái kia, người Trung Quốc ra giá rất cao."

"Vào lúc này, còn có thể làm sao, mặc cho bọn họ chém, bọn họ nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, trước tiên bảo vệ mạng của đám đồ ngốc kia quan trọng, ta không muốn toàn bộ đội ngũ quốc phủ còn chưa tới Venice đã chết hết trên đường rèn luyện!" Ông lão râu dài đen tính khí nóng nảy nói.

"Vâng, là!"

...

...

Vốn dĩ rời khỏi Bồ Đào Nha, Mạc Phàm và những người khác sẽ trực tiếp đi tới Ai Cập, đến Ả Rập lĩnh hội một chút phong thổ của họ.

Ai biết đội ngũ vừa muốn dọc theo biên giới Sahara, theo đường ven biển Địa Trung Hải phía nam từ từ tiến vào Ai Cập, kết quả còn chưa tới Địa Trung Hải đã nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp!

"Cứu viện??"

"Đạo sư thực sự nói vậy, muốn chúng ta đi Sahara cứu viện?"

"Ta thao, muốn chúng ta đi đại sa mạc Sahara sao, vậy cũng là cấm địa cao hơn quốc gia yêu ma Amazon hai cấp bậc, ta con mẹ nó không thể đi!!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương