Chương 1200 : Takla Makan sa mạc
Nói thật, nếu cho Mạc Phàm một cơ hội nữa, Mạc Phàm thà ngồi khoang hạng nhất bị trục xuất về Thượng Hải!
Cái siêu viễn cự ly đại truyền tống trận kia, đối với Mạc Phàm mà nói chính là một trận tra tấn, thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này Mạc Phàm cảm giác đầu mình muốn nổ tung, trong thời không loạn lưu xóc nảy, thân thể như bị xé thành mảnh vụn!
Khó trách loại đại truyền tống trận này không phổ cập đến các thành phố lớn, làm thành thị giữa nhanh chóng thông đạo, người bình thường nếu tiến vào thời không loạn lưu, khẳng định bị xé thành nát bấy.
...
Về tới Thượng Hải, Mạc Phàm bay đến chỗ ở của mình, cả người xụi lơ trên ghế sa lông.
Ngưng tụ Tà Châu tràn đầy quả thật khiến Mạc Phàm không gặp tác dụng phụ, chỉ là chuyến Thần Sơn này, khiến Mạc Phàm cảm giác như một giấc mộng dài dằng dặc, sau khi tỉnh lại mệt mỏi đến cực điểm.
Phòng vẫn là gian đại công tước ở Minh Châu học phủ, xem như phần thưởng nhỏ cho việc chinh chiến thế giới học phủ, nhân viên nhà trường Minh Châu đã chuyển căn đại công tước này cho Mạc Phàm, Mạc Phàm thật không báo cho Mục Nô Kiều và Ngải Đồ Đồ, miễn cho hai người biết rồi ngại ngùng, dọn ra ngoài ở.
Tâm Hạ không ở bên cạnh, Mục Ninh Tuyết cũng đang nỗ lực xây dựng lại gia tộc, mình nuôi hai con chim hoàng yến trong phòng cũng không quá phận, không thể ăn vụng, thỉnh thoảng ngắm đôi chân dài của Mục N�� Kiều lướt qua trước mặt, Ngải Đồ Đồ đồng nhan 36D cũng đắc ý!
Nghỉ ngơi một hồi, Mạc Phàm mới tiêu trừ cảm giác choáng váng do xuyên toa không gian.
Nghe qua say xe, say sóng, say máy bay, chưa từng nghe ai say truyền tống môn!
...
Vừa vào đêm, Mạc Phàm liền chạy đến Thanh Thiên hội sở, dù mọi chuyện đã giải quyết, nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng nhất luôn treo trong lòng Mạc Phàm, đó là phục sinh Tiểu Viêm Cơ.
Tiểu Viêm Cơ hiện tại vẫn là một quả thiên kiếp, Tâm Hạ nói Tiểu Viêm Cơ là sinh linh hỏa chi thiên địa, chỉ khi đặt nó ở thánh địa tụ hỏa nguyên tố thiên địa, mới có thể Niết Bàn trùng sinh.
Vừa nghĩ đến Tiểu Viêm Cơ dùng sinh mệnh mình cuốn vào thiên kiếp đại hỏa, lòng Mạc Phàm lại cuộn sóng, dù thế nào cũng phải mau chóng hồi sinh Tiểu Viêm Cơ, núi đao biển lửa cũng phải xông!
Liễu Như sớm đã ngửi thấy mùi của Mạc Phàm, dung mạo nàng không hề thay đổi, như một đóa U Lan xinh đẹp thơm ngát, tỏa ra mị lực đặc biệt của riêng mình.
"Mạc Phàm." Liễu Như nũng nịu, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, trong mắt lại lóe lên vài phần ngượng ngùng.
"Liễu Như, sắc mặt không tệ a!" Mạc Phàm cười chào hỏi.
Nói xong, Mạc Phàm vội vàng đi về phía quầy bar, Liễu Như nhanh chóng đi theo.
Liễu Như không biết chuyện ở Thần Miếu Parthenon, cũng không biết những hành động kinh thiên động địa của Mạc Phàm ở đó.
"À, đúng rồi, ta tìm cho ngươi một sư đệ, tên Bác Lạp, ta nghĩ mấy ngày nữa hắn làm xong thủ tục sẽ đến chỗ chúng ta, đến lúc đó ngươi dẫn hắn đi chơi ở Ma Đô, thấy ai ngứa mắt thì cứ để hắn cắn." Mạc Phàm nhớ ra, vội nói với Liễu Như.
"Sư đệ?" Liễu Như chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đúng vậy." Mạc Phàm cảm thấy Liễu Như không thể tính là sư muội, dù sao nàng cũng đến trước mình, nên chỉ có thể để Bác Lạp làm sư đệ, dù sao Bác Lạp cũng không để ý chuyện này.
"Mục Ninh Tuyết đã tìm ta." Liễu Như nói.
"À, thế nào?" Mạc Phàm hỏi.
"Dung mạo nàng thật đẹp, nếu ta là đàn ông, cũng sẽ động lòng..."
"Khụ khụ, ai hỏi ngươi cái đó, ngươi giới thiệu những người có tiền kia cho nàng thế nào?"
"Rất tốt, phần lớn người sau khi biết danh vọng của nàng ở thế giới học phủ chi tranh, đều rất sẵn lòng hợp tác, một số ít nói không muốn bị một cô nương trẻ tuổi chỉ tay năm ngón... Bị đánh cho một trận, cuối cùng cũng đồng ý." Liễu Như nói.
Mạc Phàm không khỏi buồn cười, cô nương Liễu Như này từ khi nào trở nên bạo lực như vậy.
Nhưng, đã muốn thành lập một thế lực, không cường ngạnh một chút thì rất khó thành công.
"Ta sắp phải đi rồi, đợi Bác Lạp tới, ngươi để Bác Lạp trấn thủ đi, Mục thị chắc chắn không từ bỏ Mục Ninh Tuyết, Lục gia bên kia còn muốn tìm ta gây phiền phức, không tìm được ta, bọn họ chắc ch��n sẽ tìm Mục Ninh Tuyết, huống chi sau này ít nhiều sẽ đắc tội nhiều thế lực, không có siêu giai pháp sư tọa trấn thật không được." Mạc Phàm nói.
"Hả? Hắn là siêu giai pháp sư sao, lợi hại vậy?" Liễu Như hơi kinh ngạc.
Gia tộc có siêu giai pháp sư cũng chỉ có thể chen chân ở một số thành phố lớn, nếu có một vị siêu giai pháp sư gia nhập, Mục Ninh Tuyết muốn thành lập tổ chức chắc chắn càng có niềm tin, những phú thương không có thực lực kia cũng sẽ không nghi ngờ!
Siêu giai pháp sư đại diện cho thực lực tuyệt đối, bất kể trong lĩnh vực nào, cấp bậc này đều đại diện cho đủ mạnh!
"Hắn à... Mạnh hơn siêu giai pháp sư nhiều." Mạc Phàm cười.
Đáng tiếc, Bác Lạp không dễ lộ diện, chủ yếu là bảo vệ Mục Ninh Tuyết và Liễu Như trong bóng tối, tránh cho họ bị thế lực khác ám toán.
Có Bác Lạp, Mạc Phàm tự nhiên không quá lo lắng, tin rằng Mục Ninh Tuyết có thể nhanh chóng quật khởi, cùng quái vật khổng lồ Mục thị so tài!
...
"Linh Linh, có nhớ ta không a!" Mạc Phàm thấy Linh Linh từ sau quầy bar đi ra, trên cái miệng nhỏ nhắn còn dính chút sữa trà, chắc là vừa ngủ trưa xong, uống một hộp sữa nhỏ.
Linh Linh cũng hơi bất ngờ, Mạc Phàm nhanh vậy đã trở về, dù nghe gia gia nói tên này phúc lớn mạng lớn không chết, nhưng thấy Mạc Phàm vẫn rất kinh ngạc.
Mạc Phàm cũng không khách khí, bế Linh Linh lên, hôn một cái thật kêu lên gò má trắng nõn nà của cô bé.
"Ta còn muốn lấy chồng!" Linh Linh bực bội đẩy Mạc Phàm ra, mang chút cảm xúc nhỏ.
Linh Linh cũng thực sự giận, Mạc Phàm không nói một tiếng đã chạy đến Thần Miếu Parthenon, mang đi Đồ Đằng Huyền Xà không nói, vậy mà không mang theo cô.
Đó là Thần Miếu Parthenon đó, Linh Linh cô có thể đại triển quyền cước! Kế hoạch cứu người của Mạc Phàm, đơn giản thô bạo lại còn tệ hại!
"Cho ta xem một chút đi." Linh Linh nói.
"Xem gì?"
"Tiểu Viêm Cơ a!" Linh Linh nói.
Mạc Phàm lập tức lấy Tiểu Viêm Cơ biến thành trái cây ra, Linh Linh vuốt ve nó, dường như cảm nhận được sự tồn tại của Linh Linh, Tiểu Viêm Cơ biến thành trái cây xuất hiện một chút nhảy nhót gấp gáp hơn, xem ra Tiểu Viêm Cơ cũng rất nhớ Linh Linh!
"Nó chắc vẫn nhớ chúng ta chứ?" Linh Linh nói.
"Ừ, nó nhớ."
"Thực ra chuyện này đối với nó cũng là một cơ hội, nếu tìm được cho nó một nguyên tố thánh địa, nó có thể hoàn thành Niết Bàn thuế biến thực sự, thực lực còn mạnh hơn trước kia!" Linh Linh nói.
"Vậy sao, nhưng loại địa phương này không dễ tìm lắm a?" Mạc Phàm nói.
Nguyên tố thánh địa, thường đi kèm với linh chủng, hồn chủng có thể gặp nhưng không thể cầu, nói thật Mạc Phàm cũng nên tìm một Hỏa hệ hồn chủng mới, phối hợp thêm Kiếp Viêm của Tiểu Viêm Cơ, Hỏa hệ của mình sẽ mạnh hơn, tuyệt đối không kém Lôi hệ sau khi có được Thần Ấn tán dương!
"Có một nơi rất thích hợp để Tiểu Viêm Cơ phục sinh, nhưng chúng ta phải gọi thêm người, nơi đó không phải đất lành!" Linh Linh tự nhiên đã làm bài tập cho Mạc Phàm từ trước.
Phục sinh Tiểu Viêm Cơ là đại sự hàng đầu, Mạc Phàm đương nhiên không trì hoãn, nhưng nghĩ đến lời Linh Linh nói, nếu Tiểu Viêm Cơ chọn được nơi tốt, thực lực còn biết thuế biến, Mạc Phàm không khỏi mong đợi!
Bản thân huyết thống Tiểu Viêm Cơ đã rất cao, thực lực rất mạnh, nếu lại được thuế biến, chẳng phải tương lai càng mạnh hơn sao?
...
...
"Lúc đầu ta có cân nhắc thả Tiểu Viêm Cơ về đốt nguyên góc bắc, nhưng vì Viêm Cơ nhất mạch không còn, nhiệt độ đốt nguyên góc bắc giảm dần, nơi than củi này không thích hợp để Tiểu Viêm Cơ phục sinh. Đặt thiên kiếp trái cây vào nguyên tố thánh địa mạnh hơn, Tiểu Viêm Cơ sẽ càng mạnh mẽ sau khi giành được cuộc sống mới, cân nhắc thực lực tổng hợp hiện tại, chúng ta có thể mạo hiểm đến bồn địa Tháp Lý Mộc, sa mạc Takla Makan thử vận may, có tin tức nói mỗi cuối tháng mười nơi đó sẽ xuất hiện một đợt nhiệt độ cao đáng sợ kéo dài đến năm ngày, một số thợ săn mạnh mẽ nói họ thậm chí thấy một mảng lớn Hỏa Diệm Sơn, cảnh tượng cực kỳ khoa trương hùng vĩ, về nguyên nhân thì chưa ai giải thích được..." Linh Linh phân loại rất nhiều tư liệu, từng cái giảng giải cho Mạc Phàm.
Bồn địa Tháp Lý Mộc nằm ở Tân Cương, giữa Thiên Sơn và Côn Luân Sơn, Al Kim Sơn, là một bồn địa rộng lớn vô ngần, khu vực trung tâm là sa mạc Takla Makan trứ danh!
Duyên hải Trung Quốc, vì địa thế bằng phẳng, thành thị phân bố khá dày đặc, còn ở Tây Bắc Trung Quốc, vùng đất bao la có những khu vực rộng lớn không người, yêu ma trú ngụ ở đó nhiều vô kể!
Thợ săn thực thụ du lịch ở tây bộ Trung Quốc, nơi đó mới thực sự tràn đầy tử vong và kỳ ngộ.
Sa mạc Takla Makan, dù không đáng sợ như Sahara, nhưng trong liên minh thợ săn trong nước vẫn khiến người ta e ngại, chỉ cần đi qua Takla Makan còn sống trở về, đã là một huân chương đặc biệt đủ để treo cả đời, kể cả quân đội cũng cần thuê loại thợ săn này dẫn đường, phòng ngừa toàn quân bị diệt trong sa mạc.
Sa mạc nhiệt độ cao, nơi nhiệt độ cao càng dễ sinh ra Hỏa chủng thiên địa, trước đây Mạc Phàm còn bài xích loại môi trường dễ lạc đường, khó khống chế, nhưng nghĩ đến Tiểu Viêm Cơ, mọi cảm xúc đều không quan trọng!
Hung danh lớn đến đâu, chẳng phải vẫn có người xông qua sao?
"Phàm ca, anh về nước rồi à, em nhớ anh chết mất!" Giọng Trương Tiểu Hầu vang lên trong điện thoại.
"Ừ, dạo này cậu bận không?" Mạc Phàm hỏi.
"Thong thả, sau khi chúng ta càn quét yêu tộc Tần Lĩnh một trận, em nhàn hẳn, ai, không đánh đấm gì, em còn thấy không quen, Phàm ca hay là chúng ta đi Tần Lĩnh d���o chơi, biết đâu vớt được bảo bối!" Trương Tiểu Hầu nói.
"Tần Lĩnh lần sau đi, tôi có chỗ tốt hơn, hắc hắc hắc, đảm bảo cậu phát tài!" Mạc Phàm cười, mắt híp thành một đường.
Linh Linh bên cạnh lầu bầu: "Anh không thể đi lừa người khác à?"
"Phàm ca, lần trước anh bảo em đi Croatia chơi..."
"Hầu tử, lần này đảm bảo không lừa cậu, tuyệt đối là du lịch, đi chiêm ngưỡng quỷ phủ thần công của thiên nhiên tây bộ, tiện thể giết mấy con tiểu yêu nhỏ ma không có mắt, tuyệt đối không nguy hiểm." Mạc Phàm nghiêm trang nói.
"Vậy thì tốt, em thu dọn hành lý ngay!"
...
Cúp điện thoại, Mạc Phàm lập tức thu lại nụ cười, tiện tay rót cho mình một ly rượu đá, uống cạn một hơi cảm khái: "Xong một em!"