Chương 1239 : Bại bởi Mạc Phàm?
"Ngươi không phải muốn giết ta sao, đi ra đây, đi ra cho ta a!" Thạch Thiên Thọ đứng ở bên ngoài, giống như một con dã thú phát cuồng gào thét.
Mạc Phàm không hề mạo muội đi ra ngoài.
"Ngươi không phải thích làm anh hùng sao, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không giết ta, ta liền khiến cho cả một trấn, một thành phố người đều trở thành tế phẩm cho đại địa chi nhị. Đại anh hùng, ra đây giết ta đi, ngươi không phải thánh nhân sao, dùng mạng của ngươi đổi lấy tính mạng của nhiều người như vậy, đây ch���ng phải là việc ngươi nên làm nhất sao!" Thạch Thiên Thọ tiếp tục gào thét về phía Mạc Phàm, vừa rống, hắn vừa cuồng tiếu.
"Ngươi có lẽ đã hiểu lầm, ta không hề coi mình là anh hùng hay thánh nhân, ta chỉ là cực kỳ không quen nhìn loại cặn bã như ngươi." Mạc Phàm đứng ở ranh giới âm rung động.
Hắn sẽ không đi ra ngoài.
Ra ngoài liền là chịu chết, còn việc Thạch Thiên Thọ dùng tính mạng người khác uy hiếp hắn, Mạc Phàm cũng không thấy cần thiết phải khí phách ngút trời lao ra lúc này.
Lao ra, trong vòng một phút mình hẳn phải chết không nghi ngờ, Thạch Thiên Thọ Thổ hệ rõ ràng đã là Siêu giai. Thay vì dùng vẻ hiên ngang lẫm liệt đổi lấy một phút đồng hồ kia, chi bằng hảo hảo sống sót, tìm Hàn Tịch, Chúc Mông đến, thừa lúc Thạch Thiên Thọ vẫn chưa động thủ mà giết hắn. Cùng lắm thì tìm cả Bàng Lai đến, với tu vi của Bàng Lai, không cần một phút đồng hồ liền có thể diệt Thạch Thiên Thọ!
Thạch Thiên Thọ nhìn Mạc Phàm đứng ở ranh giới âm rung động, không hề có ý định ra tái chiến với mình, lập tức tức giận đến sắp thổ huyết!
Mạc Phàm không ra, vậy chẳng phải Thạch Thiên Thọ hắn phải chịu đòn oan trong bão cát châu chấu ma quái này sao?
Hơn nữa, độc trùng đã bị chính hắn giết, độc hệ của hắn cũng chẳng khác nào bị hủy!
"Ngươi và ta cũng chẳng qua là một loại người, ích kỷ bại hoại!" Thạch Thiên Thọ giận chỉ vào Mạc Phàm nói.
"Ta và ngươi vẫn là có khác biệt, ta ích kỷ, ta không sợ người, ngẫu nhiên cũng cứu người, cũng giẫm đạp mấy tên đạo sĩ kỷ kỷ oai oai. Ngươi yên tâm, ngươi có rống nát cả cổ họng ta cũng sẽ không ra ngoài bão cát châu chấu ma quái kia đâu, ta chính là thần. Ngươi muốn giết ta, vậy thì tiến vào đây cùng ta huyết chiến ba trăm hiệp, ta để ngươi năm hệ." Mạc Phàm nói.
Thạch Thiên Thọ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông vào xé x��c Mạc Phàm!
Sao lại có người trẻ tuổi vô sỉ như vậy, vẻ hiên ngang lẫm liệt, lòng chính nghĩa đã bị chó tha đi đâu rồi, có chút huyết tính đi chứ! Ma pháp sư, nên lao ra liều mạng với hắn chứ, ít nhất Thạch Thiên Thọ cảm thấy nếu đổi thành Trương Tiểu Hầu, hắn nhất định sẽ lao ra!
Thạch Thiên Thọ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, nhất thời cười lớn.
"Ha ha ha ha, ngươi không dám thả ta đi, ngươi thả ta đi, những người bị vây ở dưới địa đạo kia nhất định phải chết, kết giới chi nhị, các ngươi muốn lợi dụng kết giới chi nhị cứu người trong trấn, ha ha ha ha, ha ha ha, ta hiện tại đổi ý, nếu ngươi đi ra, ta có thể trả lại năng lượng cho kết giới chi nhị, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của ngươi!" Thạch Thiên Thọ cười lớn, phảng phất cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn Thạch Thiên Thọ.
Một lúc lâu sau, Mạc Phàm mới nói với Thạch Thiên Thọ: "Ngươi là thuộc heo sao?"
"Ngươi nói cái gì!" Nụ cười của Thạch Thiên Thọ đã tắt ngấm.
"Thiệu tham mưu, còn lại giao cho các ngươi, ta nói thêm một câu với đống phân này nữa thôi cũng thấy buồn nôn." Mạc Phàm lớn tiếng nói.
Thạch Thiên Thọ sững sờ một chút, đột nhiên nhìn quanh bốn phía.
Quang mang bắn ra bốn phía, Lôi Điện chi Kích đột nhiên từ trên không trung giáng xuống, tổng cộng có mười hai đạo, cắm ngược ở mười hai phương vị xung quanh Thạch Thiên Thọ.
Trong tiếng sấm sét, Thiệu tham mưu mặc quân phục, khí phách ngút trời rơi xuống, ngay bên cạnh Thạch Thiên Thọ, mà mười hai đạo Lôi Điện Kích kia cũng trong nháy mắt phát động lên sức mạnh giam cầm cường đại, giam cầm triệt để khu vực này!
Nhìn những Lôi Điện Kích to lớn, vẻ cuồng thái trên mặt Thạch Thiên Thọ trong nháy mắt sụp đổ.
Siêu giai Lôi hệ ma pháp, hơn nữa còn là cấp hai, Mười hai Lôi Phạt, Lôi Điện cường đại mà đáng sợ bay múa xung quanh Thạch Thiên Thọ, hắn cảm giác toàn thân mình đang run rẩy!
Thạch Thiên Thọ quay người lại, đột nhiên phát hiện một nữ tử khoanh tay đứng đó, chính là Thiệu tham mưu đang khống chế Lôi Giới Chi Phạt này, vẻ kiêu ngạo ít ỏi trên mặt Thạch Thiên Thọ trong nháy mắt tan tác, phảng phất thấy được một kẻ còn đáng sợ hơn hắn!
"Thiệu... Thiệu trưởng quan!" Hai chân Thạch Thiên Thọ run rẩy, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn mặt Thiệu tham mưu.
"Điều ta hối hận nhất, chính là đã nhân từ nương tay với loại người như ngươi!" Thiệu tham mưu xoay người lại, lạnh lùng nhìn xuống Thạch Thiên Thọ.
"Ta... ta làm vậy đều là vì cứ điểm thành a? Mấy tên nghị viên kia căn bản không hiểu nỗi gian khổ của chúng ta, căn bản không hiểu nơi này nguy hiểm thế nào, chúng ta những người trung thành tuyệt đối này dùng tính mạng khai cương khoách thổ ở đây, từ tay yêu ma đoạt lại từng chút một lãnh thổ sinh tồn đã mất của nhân loại, nhưng cuối cùng bọn chúng lại muốn điều chúng ta đến một nơi xa xôi hơn, lại muốn chúng ta tiếp tục đi chịu chết, ta và những bộ hạ của ta đều không muốn chết..." Thạch Thiên Thọ run rẩy nói.
Mạc Phàm từ phạm vi bão cát châu chấu ma quái đi ra, nhìn thấy Thạch Thiên Thọ bị giam cầm trong Lôi Giới Chi Phạt lại quỳ gối trước mặt Thiệu tham mưu.
Kẻ ác độc như Thạch Thiên Thọ, vậy mà cũng có người khiến hắn sợ hãi đến nói chuyện không lưu loát, xem ra Thiệu tham mưu này quả là một nhân vật khó lường!
"Giao đồ vật ra đi, nếu ngươi còn cho rằng mình là một người lính!" Thiệu tham mưu đứng trước mặt hắn, lạnh lùng như băng sương nói.
"Trưởng quan, nghe ta một câu đi, chúng ta những người này sớm muộn cũng sẽ bị mấy tên nghị viên kia coi như pháo hôi, chết thảm trong bụng một bộ lạc yêu ma, một đế quốc yêu ma nào đó thôi, nơi này hết thảy đều là chúng ta kiến tạo, hết thảy đều là chúng ta kinh doanh, dựa vào cái gì nơi này không thuộc về chúng ta!" Thạch Thiên Thọ tiếp tục nói.
"Dựa vào cái gì?" Thiệu tham mưu cười lạnh, "Chúng ta là người, không phải yêu tham lam lãnh huyết, không phải ma quen tay giết người. Số lượng yêu ma gấp trăm ngàn lần chúng ta, lãnh thổ của chúng ta ẩn chứa những quái vật tàn bạo và đầy dã tâm nhất, chúng ta cho đến tận giờ vẫn chưa bị hủy diệt, chưa biến thành thức ăn nuôi nhốt của chúng, là bởi vì cái gì?"
"Chiến tử trong bụng yêu ma, chính là số mệnh của chúng ta, nếu ngươi không có giác ngộ này trước khi mặc bộ quân phục này, thì cứ ở lại thành thị, không ai cưỡng cầu ngươi ra đây chịu chết, càng không ai mắng ngươi là hèn nhát, ngươi có thể sống an ổn, cho dù yêu ma đột kích, cũng phải bước qua thi thể của những người mặc quân phục đã chuẩn bị sẵn sàng như chúng ta. Nhưng nếu ngươi chọn làm điều ngược lại, còn không bằng cả yêu ma, ta thề nhất định sẽ khiến nhục thân và linh hồn ngươi cùng nhau mẫn diệt, để ngươi chết dưới những thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả nỗi sợ hãi của ngươi!"
Thanh âm của Thiệu tham mưu phảng phất mang theo Lôi Đình xuyên thấu, không chỉ hung hăng đánh sụp cái lý do nhợt nhạt "người không vì mình trời tru đất diệt" ẩn sâu trong lòng tên quân nhân ác ôn Thạch Thiên Thọ, mà còn vang vọng nặng nề trong tai những quân nhân khác.
Thạch Thiên Thọ muốn yêu ma hóa tất cả quân nhân, thậm chí muốn nói với thế nhân rằng con đường hắn mở ra mới là con đường sống duy nhất ở Tây Bộ, nhưng loại thành thị được xây dựng bằng cái chết và oán niệm này, thật sự có thể ngăn cản được sự tấn công của yêu ma sao?
Trên Hỏa Diễm Ma Sơn, Mạc Phàm nhìn thấy bão cát châu chấu ma quái thành đàn bay về phía ngọn lửa, chúng không phải tự tìm đường chết, mà là đang tìm kiếm một con đường sinh tồn cho chủng tộc châu chấu ma quái của chúng, thông qua hy sinh để sàng lọc ra những cá thể có khả năng kháng hỏa, rồi bắt đầu sinh sôi, phá vỡ số mệnh diệt vong sớm muộn của chủng tộc trong ngọn lửa!
Ngay cả loài yêu ma như bão cát châu chấu còn hiểu được hy sinh vì chủng tộc, một số người vẫn còn ích kỷ giết hại đồng bào trong thời khắc nguy cấp tồn vong, vì mình sống thoải mái mà biến hàng trăm hàng ngàn người thành bức tường thành bạch cốt để hắn sống tiếp.
Cũng may, loại người này chung quy chỉ là thiểu số, Mạc Phàm cũng tin rằng sẽ có nhiều người giống như Thiệu tham mưu, không buông bỏ bất kỳ ai, không sợ cái ác của yêu ma, không tham sống sợ chết, và đây cũng là con đường sinh tồn của thành thị, quốc thổ, chủng tộc nhân loại. Thân ở trong quân, có lẽ cuối cùng cũng có một ngày tất nhiên sẽ phải bay về phía ngọn lửa tự diệt, nhưng đổi lại là sự tái sinh không sợ thiên địch, không sợ hỏa diễm, càng mạnh mẽ hơn, càng khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật!
"Mạc Phàm, giao cho ngươi." Thiệu tham mưu giao Đại Địa Chi Nhị cho Mạc Phàm.
Đại Địa Chi Nhị tràn đầy năng lượng, không chỉ có thể chống đỡ Hỏa Chi Kết Giới của trấn An Sừng, mà còn có thể bảo vệ cả cứ điểm thành Tháp Lý Mộc.
Nhưng trên mặt Thiệu tham mưu không có nửa điểm tươi cười.
Tất cả những gì bọn họ đã xây dựng trong mười mấy năm qua, đều phải bỏ đi, những người ở đây cũng sẽ di chuyển đến những nơi "an toàn hơn". Nhìn bão cát châu chấu ma quái dày đặc, không thể không nói trận chiến này, bão cát châu chấu đã giành chiến thắng, chúng giành được quyền chi phối vùng đất này, nhân loại bị trục xuất ra ngoài.
"Tỷ." Ly Mạn đi đến bên cạnh Thiệu tham mưu, muốn lên tiếng an ủi nàng.
Ly Mạn đều nhìn thấy hết những nỗ lực của Thiệu tham mưu ở đây, mấy chục năm tâm huyết đổ sông đổ biển.
"Ta không sao, người trấn An Sừng không sao là tốt rồi, lần này còn phải cảm tạ hai vị bằng hữu của ngươi." Thiệu tham mưu không rơi lệ, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chú vào trấn An Sừng.
Mạc Phàm cầm Đại Địa Chi Nhị tiến về trấn An Sừng một hồi, bỗng nhiên, toàn bộ trung tâm trấn An Sừng tạo nên một tầng gợn sóng hỏa diễm, gợn sóng lan tỏa bao phủ toàn bộ thành trấn theo hình cung, ngọn lửa liệt hà xinh đẹp hùng vĩ tựa như thiêu đốt đến một mảnh hà mây rực rỡ, mặt trời mới mọc, xua tan triệt để sự đục ngầu và hắc ám tràn ngập của bão cát châu chấu.
Ánh lửa khắc trên mặt mỗi vị quân nhân tiền tuyến tác chiến, cũng khắc trên gương mặt tái nhợt của Thiệu tham mưu, ấm áp đến mức khiến cả trái tim bất an hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Người đều còn sống là tốt rồi, mười năm này không được, còn có mười năm tiếp theo.
"Su��t nữa quên hỏi, các ngươi dùng mưu kế gì bức Thạch Thiên Thọ ra ngoài?" Thiệu tham mưu nhớ ra điều gì đó, không khỏi hỏi Lưu Trác bên cạnh.
"Mưu kế? Hình như là vị tiểu ca kia đánh Thạch Thiên Thọ ra ngoài." Lưu Trác nói.
"Đánh ra ngoài? Mạc Phàm, một mình hắn? Thạch Thiên Thọ không phải Độc hệ Siêu giai pháp sư sao!" Ly Mạn có chút không dám tin tưởng nói.
Thiệu tham mưu cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ không phải dùng kế dụ Thạch Thiên Thọ ra sao?
Vậy Thạch Thiên Thọ là bị Mạc Phàm đánh bại rồi?
Thiệu tham mưu xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thạch Thiên Thọ đã thất bại quỳ trên mặt đất bị người giam cầm.
Thạch Thiên Thọ căn bản không dám đối mặt với Thiệu tham mưu, có lẽ điều khiến Thạch Thiên Thọ sụp đổ nhất không phải là uy nghiêm của Thiệu tham mưu, mà là việc hắn, một quân ti đường đường lại thua trong tay một tên Cao giai pháp sư!
Phải biết, trốn trong bão cát ch��u chấu ma quái, ngay cả Thiệu tham mưu cũng không làm gì được hắn, Thạch Thiên Thọ!
"Hắn chính là Mạc Phàm đệ nhất quốc phủ sao, khó trách thủ lĩnh coi trọng hắn như vậy." Thiệu tham mưu bừng tỉnh đại ngộ, thực sự cái tên Mạc Phàm này quá đỗi bình thường, Thiệu tham mưu nghe được cái tên này lúc cũng không liên hệ ngay với Mạc Phàm kia.
"Thủ lĩnh? Vị nào thủ lĩnh?" Ly Mạn ngẩn người.
"Còn có vị nào nữa." Thiệu tham mưu nói.