Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1322 : Nửa cái cấm chú pháp sư

Bầu trời xanh thẳm vốn có bên ngoài Côn Du sơn, giờ phút này đã đổi thay một cảnh tượng khác. Phóng tầm mắt nhìn tới, nguyên tố hắc ám bao phủ tầng tầng lớp lớp, bên trong đất trời vẩn đục vô cùng. Không có bất kỳ quy luật nào, hỗn loạn chi tức tùy ý thúc giục, nơi đây khắp nơi là tàn mộc tuyệt tự, phế tích tàn tạ.

Không gian cũng vụn vặt, hoặc vì năng lượng quá mức mạnh mẽ mà vặn vẹo nghiêm trọng, hoặc bị hủy diệt bao phủ, không ngừng dẫn đến bão táp hỗn độn, đem tất cả hủy diệt h���u như không còn!

Khoát cốc mênh mông bị biến thành khe nứt, động cốc, địa khanh. Thần mộc che kín bầu trời cũng chỉ còn tàn hoàn bức tường đổ, không còn nguy nga chạm trời, không còn xa hoa!

"Ta... xin lỗi rất nhiều người, xin lỗi nhất chính là ngươi. Nếu ta còn có thể vì ngươi, vì bọn họ làm được gì, chính là dùng hết sở học cả đời, đem ma quỷ chi thụ này triệt để hủy diệt!" Nham Thị tóc hoa râm từng sợi một rụng khỏi đầu, đây là sinh mệnh trôi qua đến tận khô héo, lực lượng linh hồn hao đến sạch sẽ tàn úa.

Nguyệt Nga Hoàng vung cánh, đỡ lấy Nham Thị cùng những thân cây tàn đoạn rơi xuống. Ma quỷ chi thụ đến cuối cùng vẫn muốn hung hăng càn quấy, sợi rễ nhuyễn trùng lẻn đến không trung, hận không thể hút sạch sinh mệnh của Nguyệt Nga Hoàng...

Nếu tiêu hóa một con đồ đằng, nó có thể trong vòng mười năm khôi phục diện mạo như cũ. Nơi ngoài Côn Du sơn này đã không thích hợp để nó tiếp tục tẩm bổ nhuận thổ, nó liền đổi chỗ khác. Đối với một viên ma đầu hình thực vật mà nói, di chuyển là khó khăn, nhưng tuyệt đối dễ chịu hơn bị cùng công chi, biến mất khỏi thế gian này.

Từ rất lâu trước, Thiên Quan Tử Đoạn Ma Thụ đã biết Yên Thai có một vị nhân loại cường đại, có thể giết chết đồ đằng. Vốn tưởng rằng với sinh mệnh ngắn ngủi của nhân loại, uy hiếp này đã chìm vào cát bụi, nhưng không ngờ vẫn bị nàng nhìn thấu chân tướng!

Một người có thể xưng là nửa cấm chú pháp sư muốn đồng quy vu tận, dù cho là ngàn năm chi ma cũng tuyệt đối không thể bình yên vô sự. Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ gặp phải tàn phá chưa từng có, bốn trục thân cây của nó sụp đổ. Mãi mới đem nhân loại đáng sợ này biến thành trọng thương, hao đến kề bên tử vong, Nguyệt Nga Hoàng lại xuất hiện!

...

Nguyệt Nga Hoàng xuyên qua bầu trời vẩn đục, hướng về phía ngoài khoát cốc bay đi.

Nó phối hợp Nham Thị chém chết Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ cái thứ tư chủ thân cây, nhưng đó đã là cực hạn...

Nguyệt Nga Hoàng gắng gượng mang theo Nham Thị rời đi. Dù cho chỉ thiếu cuối cùng một thân cây là có thể đem ma quỷ triệt để giết chết, dù cho có bao nhiêu không cam lòng, bọn họ cũng phải thừa nhận ngày tàn sắp đến.

Bay qua vẩn đục thiên, dần dần bầu trời xanh trong xuất hiện trước mắt. Khoát cốc dính đầy máu tươi, chôn vô số hài cốt đã bị bỏ lại phía sau. Nguyệt Nga Hoàng dựa vào khí tức của Du Sư Sư tìm được Mạc Phàm bọn họ...

...

"Là Nguyệt Nga Hoàng!!" Linh Linh chỉ vào không trung nói.

Du Sư Sư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyệt Nga Hoàng thương tích khắp người, suy yếu đến dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

Mạc Phàm vội vàng lấy ra hết thảy thánh dược, nhưng những dược này căn bản không có tác dụng. Ma quỷ thụ mang đến vết thương là không thể chữa trị, hơn nữa, sinh mệnh của Nham Thị đã khô héo, không liên quan gì đến vết thương.

"Bà ngoại..." Thần Dĩnh vành mắt đỏ hoe, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ này của Nham Thị, Thần Dĩnh lại nhớ tới mẹ của mình.

Nham Thị và Khương Phượng xác thực là mẹ con, các nàng đều có thể vì một niềm tin mà liều lĩnh!

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Nham Thị nằm trên lá cây xốp, cặp mắt vô thần nhìn Nguyệt Nga Hoàng, nàng không ngừng lặp lại câu nói này, không ngừng lặp lại.

Thân thể Nguyệt Nga Hoàng bỗng nhiên hóa thành ánh sao lấp lánh, lập tức tiêu tan trước mặt mọi người. Tiếp theo, một con nguyệt nga nhỏ bé toàn thân tỏa ra huỳnh quang đập cánh, chậm rãi rơi xuống vai Nham Thị.

Nham Thị đã đến hồi kết, nàng nhớ lại rất nhiều hình ảnh. Từ một nữ thực tập pháp sư nhìn thấy yêu ma sẽ run chân, đến lãnh tụ ma pháp giới rực rỡ mà xán lạn. Lịch trình truyền kỳ khiến nàng nhận được sự kính ngưỡng của tất cả mọi người, nhưng sau ba mươi năm này, nàng tự định nghĩa mình là một người thất bại!

Nàng là một người mẹ thất bại, con gái Khương Phượng chịu hết cực khổ nhưng không thể bảo vệ. Nàng là một đồ đằng hậu nhân vô tình vô nghĩa, ruồng bỏ niềm tin, giết chết đồ đằng tin cậy nhất của mình. Tất cả mọi người đều kỳ vọng nàng trở thành cấm chú pháp sư, nàng cả đời cũng lấy cấm chú làm mục tiêu, nhưng khi có thể bước vào cấm chú, nàng đã chỉ còn lại một bộ ma pháp xác không. Vẫn luôn phụ lòng và làm tổn thương những người thân yêu nhất của mình, cấm chú này thật sự có ý nghĩa?

So với Khương Phượng trả giá tất cả để bảo vệ Thần Dĩnh, so với con gái vì báo đáp ân tình cam nguyện cô độc ở Chước Nguyên Bắc Giác, so với Nguyệt Nga Hoàng tin tưởng lựa chọn của mình mà nhảy vào cạm bẫy, so với Nguyệt Nga Hoàng bị mình một tay mẫn nát tan tình cảm, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng lặng trên vai mình, mình thật sự quá nhỏ bé, quá bé nhỏ không đáng kể, thậm chí, rõ ràng đã đáp ứng tiểu Đông Hà một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, cũng còn nuốt lời...

Nham Thị vẫn tự lẩm bẩm, hối hận thống đến mức tận cùng không ngừng lặp lại trong miệng nàng.

Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên nhìn lão nhân này, nội tâm chấn động sau khi xác thực là nửa cấm chú pháp sư, càng bị hối hận nàng nói ra xúc động.

Mắt Nham Thị dường như không nhìn thấy, dùng tay lung tung vuốt về phía trước, nàng vừa vặn chạm được tay Mạc Phàm.

Mạc Phàm cho rằng Nham Thị đang tìm Thần Dĩnh, cho nên muốn đặt tay Thần Dĩnh vào trong bàn tay nàng, nhưng Nham Thị chăm chú nắm lấy Mạc Phàm, phi thường dùng sức.

"Đừng... đừng phụ lòng người bên cạnh ngươi, đừng phụ lòng bên cạnh ngươi..."

Mạc Phàm vốn tưởng rằng Nham Thị vẫn sẽ không ngừng lặp lại câu nói này, nhưng nàng nói đến câu thứ hai, thân thể li���n đột nhiên mất đi nhiệt độ!

Nguyệt Nga Hoàng biến thành con Nguyệt Thiếu Nga kia cũng trong cùng một lúc bị tàm ti màu xanh nhạt bao vây, theo Nham Thị qua đời, nó tựa hồ cũng tiến vào hồi kết của luân hồi sinh mệnh này...

Du Sư Sư căng thẳng ôm lấy nó, giờ khắc này Nguyệt Nga Hoàng quá yếu đuối, cùng một con thanh nga bình thường không có bất kỳ khác biệt. Từng tia tinh huỳnh ánh sáng chậm rãi bay về phía Du Sư Sư, bay vào trong thân thể nàng, như là hình thành một liên hệ đặc thù.

"Ngươi là người bảo vệ Nguyệt Nga Hoàng kế tiếp." Linh Linh mở miệng nói với Du Sư Sư có chút không biết làm sao.

"Vậy nó còn có thể nhớ tới những việc này sao?" Du Sư Sư hỏi.

Du Sư Sư có thể cảm giác được Nguyệt Nga Hoàng vẫn rất thống khổ, dùng vô tận ngủ say để trốn tránh hiện thực.

"Hẳn là sẽ không, luân hồi của nó cùng bà bà đi rồi." Linh Linh nói.

"Ừm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho nó." Du S�� Sư gật đầu lia lịa.

Kỳ thực, Du Sư Sư cũng không nghĩ tới Nguyệt Nga Hoàng có một đoạn quá khứ như vậy, càng khiến Du Sư Sư cảm khái vạn ngàn chính là, bị người phản bội tàn sát như vậy, Nguyệt Nga Hoàng dĩ nhiên vẫn bảo tồn đối với nhân loại thiên tính thân mật, ban tặng cho người đã vứt bỏ mình một lần tân sinh mệnh, một hy vọng mới.

Đồ đằng, thật sự như một số người nói, là cực kỳ nguy hiểm, là khả năng bị biến thành tà ác đồ vật, biến thành ma quỷ ăn thịt người sao?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương