Chương 1592 : Tà đồng mộ thất
Kế tục xuyên qua một cánh cửa, trước mắt mọi người lại là một gian mộ thất Mộc Nãi Y có hình dạng hoàn toàn tương tự, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kỳ quái.
"Sao lại thêm một cái nữa?"
"Vẫn không có cửa, có ai thấy quan tài không?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía trước, gian mộ thất Mộc Nãi Y này trống rỗng, ngẩng đầu tìm kiếm hồi lâu cũng không phát hiện gì. Cuối cùng, Mạc Phàm phát hiện ra chiếc quan tài nhỏ bé, vô cùng tầm thường nằm ngay trên những viên gạch lát sàn.
"Lần này để ta mở." Triệu Mãn Duyên cảm thấy mấy cái Mộc Nãi Y này cũng không có gì ghê gớm, gan cũng lớn hơn.
Tiến đến gần chiếc quan tài nhỏ, Triệu Mãn Duyên phát hiện nó vô cùng quái dị, lại bị một loại dây leo bất hủ cổ xưa từ bên ngoài trói chặt.
Triệu Mãn Duyên không nghĩ nhiều, chậm rãi hội tụ quang năng vào lòng bàn tay. Nguồn năng lượng ánh sáng này kéo dài đến cổ tay hắn, tạo thành một chuôi kiếm ánh vàng rực rỡ, rồi tiếp tục kéo dài ra, biến thành một lưỡi Nguyệt Nhận thon dài, mang theo độ cong hoàn mỹ!
Một kiếm chém xuống, trúng ngay vào đám dây leo bất hủ trên mặt trước quan tài. Những dây leo bất hủ đó lập tức xuất hiện những vết nứt nhỏ, không quá sâu.
"Hả, cũng khá trâu bò đấy chứ?" Triệu Mãn Duyên phát hiện một kiếm của mình không chém đứt được.
Triệu Mãn Duyên lại vung Nguyệt Nhận, lần này thúc giục ma năng để tăng thêm sức mạnh cho nhát chém.
Lần này, vết chém tr��n dây leo bất hủ sâu hơn rất nhiều. Triệu Mãn Duyên ước tính, chém thêm bảy, tám lần nữa thì những dây leo này cơ bản sẽ đứt hết.
"Ngươi làm được không đấy?" Mục Bạch thấy Triệu Mãn Duyên chém mấy cọng dây leo mà cũng tốn sức như vậy, không khỏi lên tiếng.
"Dây leo này rất chắc... Ta kháo, chuyện gì thế này, sao nó lại tự mọc ra?" Triệu Mãn Duyên kinh hãi kêu lên.
Hai nhát kiếm Triệu Mãn Duyên vất vả lắm mới chém đứt được, nhưng nó lại tự động khép lại với tốc độ nhanh hơn. Thấy cảnh này, Triệu Mãn Duyên vội vàng tăng tốc độ chém, liên tiếp chém mười mấy kiếm, nhưng cuối cùng dây leo bất hủ vẫn hoàn hảo như cũ.
"Ta còn không tin tà!" Triệu Mãn Duyên có chút nổi giận.
Một đám dây leo nhỏ nhoi cũng dám đối đầu với mình, nhất định phải để hắn, Triệu Mãn Duyên, động đến bản lĩnh thật sự rồi!
"Triệu Mãn Duyên, khoan đã!" Lúc này, Shreve đột nhiên lên tiếng, trong giọng n��i lộ ra vài phần kinh hãi.
"Sao lại không chém, không mở cái quan tài này ra thì chúng ta làm sao ra ngoài được?" Triệu Mãn Duyên nói.
"Kẻ này tuyệt đối là người chúng ta không thể trêu vào." Shreve cầm trên tay một quyển sách, có vẻ như hắn cũng vừa mới ý thức được chủ nhân của Mộc Nãi Y trong chiếc quan tài nhỏ này là ai.
"Không đến mức đấy chứ, hai cái Mộc Nãi Y phía trước đều rất ngu ngốc." Triệu Mãn Duyên nói.
"Trong cổ văn hiến có nói, Khufu khi còn trẻ từng gặp một tà đồng, tà đồng này suýt chút nữa cướp đi tính mạng của hắn. Sau khi vất vả lắm mới giết chết được tà đồng, Khufu vẫn còn kiêng kỵ nó, liền sai người đến Hảo Vọng Giác lấy một loại dây leo bất hủ, dùng dây leo bất hủ phong ấn cái xác không thể phá hủy của nó vào một chiếc quan tài nhỏ. Cũng chính từ tà đồng này, Khufu học được một số phép thuật vong linh mạnh mẽ hơn, để sự thống trị của hắn không còn bị dao động nữa... Ngươi chém không đứt chính là dây leo bất hủ, còn chiếc quan tài nhỏ này, theo ấn văn trong sách của ta thì giống nhau như đúc! Khufu vẫn kiêng kỵ tà đồng, nhưng cũng vẫn muốn biến nó thành thủ hạ của mình. Tà đồng ở trong Kim Tự Tháp này cũng đã mấy ngàn năm, nếu nó thật sự đã biến thành một vong linh, pháp lực của nó nhất định cao cường cực kỳ, chúng ta sẽ bị nó giết chết hết!" Shreve nói.
Triệu Mãn Duyên nghe xong cũng ngây người, tay cầm quang kiếm, mắt không khỏi nhìn về phía chiếc quan tài nhỏ.
Trên quan tài có rất nhiều văn tự và đồ án kỳ lạ khó hiểu. Triệu Mãn Duyên vốn định tìm ra một vài huyền cơ từ bên trong, nhưng trong giây lát, hắn phát hiện một đồ án vặn vẹo, biến thành khuôn mặt của một đứa trẻ. Khuôn mặt đó đang cười, cười đặc biệt rạng rỡ, còn mang theo vài phần ngây thơ đáng yêu... Nhưng lại khiến Triệu Mãn Duyên vô cùng kinh hãi!
Triệu Mãn Duyên đột nhiên lùi lại mấy bước, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Kẻ này... là một u linh!" Triệu Mãn Duyên khẽ nói.
U linh là loại vong linh khó đối phó nhất. Chúng hành tung bất định, miễn nhiễm ma pháp, giỏi khống chế tinh thần, nguyền rủa, trúng độc. Quan tài rõ ràng chưa hề mở ra, mà nó đã có thể ở bên trong cười với mình, Triệu Mãn Duyên không khỏi cảm thấy rợn cả tóc gáy!
"Vậy thì đừng đụng vào cái tiểu tổ tông này." Mạc Phàm nói.
"Ừ, tuyệt đối không thể chạm vào." Shreve nói.
"Nhưng nếu không mở ra thì chúng ta không có cách nào đến cánh cửa tiếp theo." Mios nói.
"Ta vừa nãy nghiên cứu một chút, bên dưới tẩm cung của Khufu có vô số mộ thất Mộc Nãi Y. Những nơi này có thể nói là nơi an nghỉ của triều thần Khufu, và cách duy nhất để vào cung điện Khufu cũng là thông qua những mộ thất Mộc Nãi Y này. Mộ thất của mỗi Mộc Nãi Y lại không giống nhau, và mỗi mộ thất có 4 cánh cửa, nằm ở bốn bức tường trước, sau, trái, phải. Sau khi mở một quan tài, một cánh cửa mới sẽ mở ra. Nhưng chỉ khi giết chết chủ nhân của mộ thất Mộc Nãi Y đó, cả bốn cánh cửa mới mở ra hoàn toàn." Shreve nói.
"Ý gì?" Mạc Phàm không hiểu hỏi.
"Phải đi đúng cửa mới có thể vào cung điện Khufu. Nếu đi nhầm, sẽ lạc vào một mê cung bốn cửa khác. Dưới trướng Khufu có hàng trăm Mộc Nãi Y lớn nhỏ, chúng ta có thể sẽ xông thẳng vào những mộ thất khác nhau, hoặc là bị chủ nhân quan tài giết chết, hoặc là bị vây chết ở đây." Shreve nói.
"Mẹ kiếp, sao ngươi không nói sớm!" Triệu Mãn Duyên mắng.
"Ta cũng chỉ nhìn thấy tà đồng mới ý thức được cấu trúc ở đây. Điều đáng nói là, chúng ta đã mở chiếc quan tài Mộc Nãi Y đầu tiên, vị kia nhện đầu vàng thân bạc treo ngược, đó là điểm cửa chính xác, trong đó có một cánh cửa dẫn đến con đường đúng đắn."
"...Vậy chúng ta đi có đúng không?" Heidy hỏi.
"Chắc là không phải, trên một bức họa cổ có nhắc nhở. Trên mặt đất có một con nhện, trên con nhện là một con diều hâu, sau con diều hâu là một con rắn, trên đầu rắn quấn quanh một con chim ưng... Nói cách khác, nếu chúng ta đi đúng thì mộ thất tiếp theo phải liên quan đến diều hâu." Shreve nói.
"Không thể nào, vậy chẳng phải chúng ta phải quay lại đối phó với tên Mộc Nãi Y cấp quân chủ kia sao? Tên đó còn nói được tiếng người, chắc chắn là một lão yêu quái." Triệu Mãn Duyên nói.
"Thảo nào lúc chúng ta đi hắn căn bản không ngăn cản, có lẽ hắn biết sớm muộn gì chúng ta cũng phải đi qua địa bàn của hắn." Mục Bạch nói.
"Vậy chúng ta hiện tại quay lại?" Mios hỏi.
"Ừ, quay lại. Ít nhất là không thể đụng vào tà đồng kia. Mọi người sau khi mở quan tài nhất định phải phỏng đoán trước thân phận của chủ nhân quan tài, nếu đánh thức một kẻ đáng sợ thì chúng ta chết chắc. Nơi tà đồng không phải con đường chính xác, không cần thiết." Shreve nói.
"Shreve, sao ngươi biết nhiều như vậy, lẽ nào ngươi là truyền nhân gì đó của Khufu?" Triệu Mãn Duyên hỏi.
"Ngươi đang trêu ta à, tất cả người Ai Cập chúng ta truy ngược lên mấy trăm đời đều có liên hệ huyết thống với Khufu, được không!" Shreve không vui nói.
"À, ồ, nói cũng phải."
...
Mọi người không dám trêu chọc tà đồng kia nữa. Bản thân Triệu Mãn Duyên cũng bị tên kia dọa cho phát sợ. Mạc Phàm suy đoán tà đồng này có lẽ cùng cấp bậc với Cửu U Hậu, nếu thật sự tỉnh lại thì bọn họ còn chưa đủ để người ta chơi một đầu ngón tay.
Trở lại trong cánh cửa hình vuông, vừa nghĩ đến cái gia hỏa kia đem đầu lâu gắn lên đầu mình, mọi người không khỏi thận trọng hơn, lấy ra tư thế nghênh địch.
"Đến đây đi, xem lão tử không đem một nghìn cái đầu của ngươi đánh nổ tung!" Mạc Phàm đột nhiên bước lên phía trước, ánh m��t nhìn khắp mộ thất.
Ngay khi Mạc Phàm chuẩn bị nghênh tiếp những bộ xương đầu kia, phía trước lại trống rỗng.
Núi nhỏ do khô đầu tạo thành không thấy, tên cốt mộc Nãi Y táo bạo kia cũng không thấy, toàn bộ mộ thất nhìn qua nhỏ hơn trước mấy phần!
"Thần mã tình huống? ? ?" Triệu Mãn Duyên trừng mắt tìm kiếm, nhưng không tìm thấy ngọn núi khô đầu.
"Chuyện này... Chỉ có một cửa ra vào, lẽ nào chúng ta cũng đi nhầm? ?"
Shreve trầm tư một chút, lúc này mới lên tiếng nói: "Quả nhiên là như vậy, dù chúng ta chọn quay lại thì cũng không trở lại mộ thất trước đó. Chúng ta hiện đang ở một mộ thất Mộc Nãi Y mới."
"Ngươi hắn miêu đều là pháo bắn sau, vừa nãy sao không thấy ngươi nói!" Triệu Mãn Duyên nói.
"Ta cũng cần căn cứ tình huống thực tế để phỏng đoán chứ. Trong quá khứ vốn không có bao nhiêu người thực sự tiến vào Kim Tự Tháp Khufu, dù trước đây có người biết cách phá giải mộ thất Mộc Nãi Y thì đến giờ e là đã thất truyền rồi!" Shreve nói.
Một mộ thất Mộc Nãi Y mới, toàn bộ mộ thất có kích thước cỡ một nhà thi đấu thể thao, ở vị trí trung tâm đứng sừng sững một... không phải quan tài, mà là một bia mộ.
Bia mộ phía dưới nhô lên, trên mộ bia có khắc chữ viết bằng máu. Mọi người cùng nhau chạy về phía đó, muốn mở lại cánh cửa.
"Muốn giết tên gia hỏa ở đây, chọn cánh cửa nằm bên trái bia mộ khi chúng ta quay lưng ra ngoài, như vậy chúng ta có thể trở về mộ thất đầu tiên." Shreve nói.
"Thật mẹ kiếp phiền phức."
"Nơi này dù sao cũng là đệ nhất thế giới mộ, chúng ta đến giờ còn sống sót đã là một kỳ tích rồi!"
Đến trước bia mộ có chữ viết bằng máu, Mạc Phàm cũng lười đọc những văn tự khó hiểu kia, trực tiếp dùng một quyền bạo lực đánh nát bia mộ!
Mộ thất Mộc Nãi Y của người khác ít nhất cũng có một chiếc quan tài tốt để an ổn ngủ, chủ nhân mộ thất này rõ ràng là một Mộc Nãi Y điếu ti, tùy tiện đắp một chút đất làm bia mộ, mộ thất nhỏ không bài diện coi như, mộ phần cũng sắp mọc đầy cỏ rồi!
"Mạc Phàm, ngươi có thể chờ ta nghiên cứu rõ ràng hắn là ai trước được không!" Shreve có chút tức giận nói.
"Nghiên cứu cái rắm, một tên chủ nô mấy ngàn năm trước ngươi còn muốn tìm ra họ tên hắn à, chúng ta đâu phải đến khảo cổ!" Mạc Phàm rất thiếu kiên nhẫn nói.
Nếu nhất định phải giết chết tên này mới có thể mở ra cánh cửa chính xác, vậy còn do dự gì nữa, trực tiếp làm thôi!