Chương 1736 : Tử Đoạn trái cây
"Phốc đát phốc đát phốc đát ~~~~~~~ "
Tiểu Nguyệt Nga Hoàng lơ lửng ở miệng thụ của Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ, nhìn chăm chú vào con quỷ đã mang đến cho nó những năm tháng bi thảm.
Nham Thị tóc trắng xóa, hối hận.
Con Luân Hồi Nguyệt Nga Hoàng ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc.
Sự hiểu lầm chỉ tan biến khi cả hai cùng đến cuối đời...
Nhưng thời gian không thể quay ngược, không thể trở lại như xưa!
Chỉ có tiêu diệt triệt để cái cây ma quỷ này, bằng không một đời Nguyệt Nga Hoàng và Nham Thị du đãng hồn, vĩnh viễn không thể an giấc ngàn thu!
"Hoát! ! ! ! ! !"
Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ lại một lần nữa xé toạc cái miệng quỷ, phát tiết sự phẫn nộ vô tận!
Tiểu Nguyệt Nga Hoàng bỗng nhiên vỗ cánh, thân thể lấp lánh hào quang xẹt qua một quỹ tích rực rỡ, trực tiếp chui vào miệng quỷ của Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ.
Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ lúc này lại toát ra nỗi sợ hãi sâu sắc nhất, nó điên cuồng vặn vẹo thân cây khổng lồ, muốn phun Tiểu Nguyệt Nga Hoàng ra khỏi miệng quỷ, nhưng nó căn bản không làm gì được loại sinh linh đặc thù như Tiểu Nguyệt Nga Hoàng...
Không có Tử Đoạn Thần Diệp, bản thân Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ đã nứt nẻ nghiêm trọng, thêm vào Mạc Phàm và những người khác không ngừng công kích, rất nhiều nơi của nó đã tàn tạ không thể tả.
Theo Tiểu Nguyệt Nga Hoàng chui vào, từng sợi từng sợi nguyệt quang thánh khiết từ bên trong xuyên thấu ra, thân thể bên trong Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ kỳ thực đã mục nát, máu tanh nồng nặc, như từng ống hút máu, khiến cho bên ngoài thân cây hiện lên màu tím tinh mỹ, khiến những phiến lá kia càng thêm tươi đẹp tươi tốt, mà Nguyệt Nga Hoàng lại có lực tịnh hóa cực mạnh đối với những thứ mục nát, huyết hỏng này!
Những mục nát bên trong thân thể nó chịu sự tịnh hóa như vậy, đồng nghĩa với việc toàn bộ thể xác tráng kiện diễm lệ của nó cũng không thể chống đỡ, những vết rách càng lúc càng lớn, ánh sáng xuyên ra cũng càng ngày càng mạnh! !
"Băng! ! Băng! ! ! Băng! ! ! ! ! Băng! ! ! ! ! ! !"
Từng đoạn lại từng đoạn, Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ đang vỡ vụn trong ánh sáng tịnh hóa này, từ vị trí thân cây chính đến mấy chục cây phân thân, rồi đến mấy trăm mấy ngàn cành cây, cuối cùng đến gần vạn cành, phiến lá!
Những thứ dựa vào ăn thịt uống máu mà có được màu tím rực rỡ và lớp áo tươi đẹp đang từng điểm từng điểm hóa thành tro tàn màu tím trong ánh sáng tịnh hóa, gió cát thổi đến, chúng như từng sợi tro tàn màu tím chậm rãi tan biến trên trời, chậm rãi đi xa...
Trên đỉnh núi, Mạc Phàm ngước đầu, nhìn cây ma quỷ này tiêu vong, cuối cùng thở một hơi thật dài.
Cuối cùng vẫn là tiêu diệt được nó, Luân Hồi Nguyệt Nga Hoàng đã mất trong quá trình tử chiến với con quỷ này cùng Nham Thị, tân Nguyệt Nga Hoàng có được tân sinh trong sự tiêu vong của con quỷ này, đây cũng coi như viên mãn rồi!
"Mạc Phàm, lá cây, những lá cây kia!" Vào lúc này, Triệu Mãn Duyên không ngừng nhắc nhở Mạc Phàm.
"Lá gì... Oa, phát tài rồi!"
Mạc Phàm vừa nãy chỉ chú ý đến hào quang của Tiểu Nguyệt Nga Hoàng, nhưng không phát hiện ra trong quá trình Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ tiêu vong, không ngừng có lá cây màu vàng óng rơi xuống, những lá cây màu vàng óng này tuy không hi hữu quý giá như Tử Đoạn Thần Diệp, nhưng Côn Du Sơn bên kia lại có một xí nghiệp đang thu thập với giá cao, một mảnh ít nhất mười vạn, vậy thì hiện tại từ trên trời rơi xuống chính là từng tờ từng tờ tiền mặt! ! !
Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên đều là thấy tiền sáng mắt, hai người bắt đầu điên cuồng thu thập khi những người khác còn chưa hiểu chuyện gì, lúc chiến đấu cũng không thấy động tác của bọn họ nhanh nhẹn như vậy.
Không bao lâu, Mạc Phàm đã thu thập được gần 1 bao tải, Triệu Mãn Duyên bên kia cũng thu hoạch rất nhiều, hai người đại thể ước lượng một chút, bọn họ cũng có thể làm thương nhân bán sỉ Tử Đoạn Diệp, dễ dàng thành tỉ phú!
"Mau nhìn xem, còn có vật gì tốt không!" Mạc Phàm nói.
Triệu Mãn Duyên đương nhiên đang tìm, một con thiên quan ma quỷ như vậy, dù chỉ là một phần chín thân thể thì cũng khắp người đều là bảo vật...
"Phốc đát ~ phốc đát ~ phốc đát ~~~~~ "
Ở vị trí hào quang thịnh nhất, Tiểu Nguyệt Nga Hoàng nhẹ nhàng vỗ cánh bay tới, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của nó đang nâng một trái cây màu tím hiện ra vầng sáng đỏ tươi, nó đưa trái cây này cho Mạc Phàm đang thấy tiền sáng mắt.
Bất kể nói thế nào, người kiên quyết muốn giết cây thụ này là Mạc Phàm.
Tiểu Nguyệt Nga Hoàng rõ ràng còn biết báo đáp, chủ động đưa trái cây này cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm cầm trái cây này, nói thật vật này nhìn càng giống một trái tim đỏ tươi to lớn, nào có trái cây lại đập như trái tim.
"Đây là cái gì?" Mạc Phàm dò hỏi.
Tiểu Nguyệt Nga Hoàng phát ra âm thanh rất nhỏ, như một trận gió nhẹ thổi qua bên tai.
Mạc Phàm nghe không hiểu, gọi Apase đến.
Apase liếc mắt nói: "Ta lại không hiểu ngôn ngữ của loại sinh vật này!"
"Tiểu Viêm Cơ, ngươi đến."
Tiểu Viêm Cơ đứng trên vai Mạc Phàm, đôi mắt to tròn nhìn Tiểu Nguyệt Nga Hoàng, mắt to tròn của Tiểu Nguyệt Nga Hoàng cũng trừng mắt lại...
Quá nửa ngày, hai tên này một tiếng cũng không lên, giống như đang đấu mắt!
"Đây là Tử Đoạn Trái Cây, bên trong gánh chịu kỳ thực là oán niệm của những sinh linh bị Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ giết chết, Tiểu Nguyệt Nga Hoàng cảm thấy ngươi mới có thể xử lý nó." Du Sư Sư rốt cục đứng ra làm phiên dịch.
"Ý gì? Đồ chứa oán niệm này lại đưa cho ta, ta đâu phải nơi thu nạp oan hồn!" Mạc Phàm bất mãn nói.
"Mạc Phàm, hạt châu." Linh Linh kéo kéo góc áo Mạc Phàm, nhắc nhở hắn.
"Hạt châu gì, Tiểu Nguyệt Nga Hoàng có ý gì a, dựa vào cái gì mà đem loại trái cây năng lượng tà ác này... Ồ..." Mạc Phàm nói rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện Tà Châu ngưng tụ giấu trong người đang phát ra một loại hào quang hầu như muốn nổ tung, hận không thể nuốt chửng trái Tử Đoạn trong tay Mạc Phàm...
Đúng vậy, vật này có thể dùng để bồi bổ Tà Châu ngưng tụ! !
Nếu Tà Châu ngưng tụ biết tức giận, phỏng chừng đã nhảy lên ném vào trán Mạc Phàm, nó là chuyên gia hấp thu các loại tà khí thiên địa, loại trái cây chứa mấy vạn tấn lệ khí này chẳng phải là món ăn tươi đẹp nhất của nó à! !
"Đến đến đến, của ngươi, của ngươi." Mạc Phàm vui vẻ, vội vàng đưa trái Tử Đoạn này cho Tà Châu ngưng tụ.
Đặt bên cạnh Tà Châu ngưng tụ, vầng sáng đỏ tươi của trái Tử Đoạn đang yếu đi rõ rệt, trông như từng sợi mạch máu chuyển vận huyết dịch tươi sống, từ trái Tử Đoạn đến Tà Châu ngưng tụ, trong quá trình này trái Tử Đoạn không ngừng khô quắt.
Rất nhanh, Tà Châu ngưng tụ thu nạp hết thảy năng lượng trong trái cây, ăn no nó rất nhanh yên tĩnh xuống, nghĩ đến luồng lệ khí này nó cần một thời gian để tiêu hóa.
Tà Châu ngưng tụ hiện tại hài lòng, nhưng Tiểu Cá Trạch bên cạnh lại không vui, khẽ run rẩy biểu thị kháng nghị với Mạc Phàm.
Tiểu Cá Trạch không hứng thú với lo���i trái cây này, nếu nó cần loại trái cây này, thì còn có thể chờ Tà Châu ngưng tụ hấp thu, không đợi Mạc Phàm hỏi những vấn đề ngớ ngẩn, Tiểu Cá Trạch đã ăn hết trái cây rồi, nó kháng nghị là kháng nghị Mạc Phàm đến giờ vẫn chưa tìm được lương thực nó cần! !
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chúng ta rất mau tìm được Lời Thề Thụ, Tiểu Nguyệt Nga Hoàng còn nhỏ, không cho được ngươi Đồ Đằng Lực, nhưng Thần Lộc của Lời Thề Thụ nhất định là lão Thần Lộc, sữa rất đủ, nhất định có thể để ngươi ăn no!" Mạc Phàm động viên như vậy.
Tiểu Cá Trạch cũng dễ dụ dỗ, tin tưởng Mạc Phàm nhất định có thể tìm được Lời Thề Thụ và Thần Lộc, rất nhanh an tĩnh lại.
"Nói đến, các ngươi không cảm thấy Vũ Yêu Môn đều đang nhìn chằm chằm chúng ta sao?" Lăng Phỉ bỗng nhiên mở miệng nói.
Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ rất khổng lồ, so với Bách Bạt Sơn, vị trí của bọn họ như một ngọn núi thực vật rậm rạp, những Vũ Yêu Môn bay lượn trên không chỉ có thể thấy ma pháp hào quang không ngừng lấp lánh, không thể thấy rõ người ở đây.
Nhưng khi Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ tan rã hoàn toàn, bọn họ như đứng trên một ngọn núi trọc lốc, tất cả mọi người bại lộ trong tầm mắt Vũ Yêu Môn, những ánh mắt sắc bén nhiều như sao lạnh trên trời, càng cảm giác như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên lạnh lẽo chỉ vào, mồ hôi lạnh không khỏi tuột xuống từ gáy.
"Bọn họ không phải muốn công kích chúng ta đấy chứ, chúng ta đã giúp chúng nó làm một chuyện tốt, tiêu diệt một mầm họa tiềm tàng như vậy, sao có thể trở mặt nhanh như vậy?" Triệu Mãn Duyên có chút hoảng hốt nói.
"Lệ! ! !"
"Lệ lệ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng kêu truyền vào tai không ngừng vang lên, Trương Tiểu Hầu tìm kiếm, phát hiện trong quần Vũ Yêu có một đám lớn Tuần Sơn Vũ Yêu, chúng đang cố gắng bay đến độ cao này, đồng th���i vây quanh một con Đại Vũ Yêu toàn thân phủ lông vũ màu xám, giống như một đám tiểu yêu đang báo cáo với Đại Vương của chúng.
"Nguy rồi!" Trái tim Trương Tiểu Hầu kịch liệt run lên.
"Lại là những người này! !" Lý Đức Hâm vừa thấy Tuần Sơn Vũ Yêu đã tức giận.
"Đó là Ma Sơn Vũ Quân, là chủ nhân của hết thảy Tuần Sơn Vũ Yêu, những Tuần Sơn Vũ Yêu kia nhận ra chúng ta... Chúng ta đã giết không ít đồng bạn của chúng." Trương Tiểu Hầu nói.
"Những Vũ Yêu này sao lại thù dai như vậy, hơn nữa chúng dựa vào cái gì khẳng định là chúng ta, chẳng lẽ chúng cũng có hệ thống nhận diện khuôn mặt?" Triệu Mãn Duyên nói.
"Chúng ta có tinh lực của Tuần Sơn Vũ Yêu... Đáng chết, vốn dĩ chúng ta đến độ cao này, Tuần Sơn Vũ Yêu không thể xuất hiện, chúng không có tư cách đến đây, nhưng hiện tại là Vũ Yêu Thịnh Điển, không có cấp bậc quản chế, có một vài Tuần Sơn Vũ Yêu từng bị chúng ta công kích cũng bay đến tầng không này rồi!" Trương Tiểu Hầu nói.
Đại Yêu lông vũ màu xám đen vung cánh, đoàn Tuần Sơn Vũ Yêu tựa như đàn dơi tối om om, chen chúc Ma Sơn Vũ Quân hướng về nơi này tới gần!
Ma Sơn Vũ Quân khí thế bàng bạc, hoàn toàn là một ngọn núi nhỏ màu xám đen trôi nổi trên không, không bao lâu nó xuất hiện phía trên mọi người, mang theo tư thái uy nghiêm xem xét nhìn đám nhân loại kia.
"Nó không phải muốn tìm chúng ta đánh nhau đấy chứ, nếu nó có ý kiến với chúng ta, chúng ta có thể liên thủ diệt nó." Mạc Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.
"Phàm ca, đừng kích động, tên này là quan trị an của Tần Lĩnh, nếu nó cho rằng chúng ta là một đám nhân loại đe dọa sự tồn tại của Tần Lĩnh, thông báo tin này cho Vũ Hoàng, chúng ta sẽ bị toàn bộ Vũ Yêu trên bầu trời này công kích..." Trương Tiểu Hầu nói.
"Vậy phải làm sao!" Mạc Phàm cũng có chút hoảng rồi.
Bị hết thảy Vũ Yêu công kích... Tà Châu ngưng tụ hẳn là chưa hoàn toàn bồi bổ chứ? ?