Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1908 : Chí ít màu tím cấp

Nhắc tới cũng kỳ quái, trải qua nhiều sự tình như vậy, cũng trải qua những chuyện so với Bác Thành còn đáng sợ, bết bát hơn, nhưng một câu nói của Trương Tiểu Hầu lại có thể dễ như ăn cháo đột phá lớp phòng bị kiên cố mạnh mẽ trong nội tâm hắn những năm gần đây, trực tiếp chạm đến nơi sâu xa nhất trong tâm linh, loại cảm xúc khó có thể ức chế đầu tiên chỉ là một gợn sóng, dần dần lại như thêm vài hòn đá, bị thủy triều lan tràn đến toàn thân.

Trong lòng Trương Tiểu Hầu có một lỗ thủng, phát sinh ở Bác Thành, lỗ thủng này căn bản sẽ không theo thời gian trôi qua mà được che giấu. Trên thực tế, bất kỳ vết thương, lỗ thủng nào thực sự ăn sâu vào nội tâm, đều sẽ không theo thời gian khép lại. Thời gian chỉ khiến người ta quên lãng, trốn tránh, từ bỏ. Thứ có thể chữa lành những vết thương này chính là dũng khí trực diện vấn đề và bù đắp những thiếu sót.

Lúc trước không thể ra sức, vậy bây giờ và sau này sẽ cố gắng gấp bội.

Cuối cùng, khi một dạng cảnh khốn khó, một dạng tai nạn ập đến, cứ cho rằng không còn là Bác Thành năm xưa, nhưng vẫn có thể mang đến hi vọng cho những người như Trầm Tình, những người yêu tha thiết một tòa thành. Hi vọng này đối với hắn mà nói chính là từng chút một lấp đầy lỗ thủng trong tâm hồn, sự chân thật ấy khiến vết thương từng tia một khép lại...

Mất đi, chính là mất đi, thời gian không thể hòa tan mọi thứ, chỉ khiến người ta trở n��n mất cảm giác với quá khứ. Khi chuyện tương tự xảy ra lần nữa, lớp bụi bặm lắng đọng trong tâm hồn bị thổi bay, vết thương vẫn cứ hiện ra, khiến người ta giật mình.

Không ai có thể trở lại quá khứ, cũng không cách nào khiến thời gian ngừng lại. Điều duy nhất có thể làm là cố gắng gấp bội, ngăn chặn chuyện tương tự tái diễn.

Vì lẽ đó, khi Trầm Tình xuất phát từ nội tâm cảm tạ, nước mắt rơi đầy mặt, Trương Tiểu Hầu không chỉ nghĩ đến Bác Thành không thể quay về, mà còn nghĩ đến việc tại sao khi Khufu Kim Tự Tháp giẫm lên Bắc Cương, Mạc Phàm lại phải vì một thành nhỏ xa lạ mà chém giết đến thời khắc cuối cùng...

Trong lòng hắn vẫn không quên được hình ảnh nữ hài ngã vào vũng máu, trong lòng Mạc Phàm không quên được toàn bộ Bác Thành ngâm trong mưa máu. Hắn yêu Bác Thành hơn bất kỳ ai, lỗ thủng này điều khiển hắn làm tất cả vì Cố Đô, vì Bắc Cương sau này, nhưng mãi mãi vẫn không đủ để lấp kín.

Trương Tiểu Hầu chưa từng nói hết những lời này ra. Đôi khi hắn cũng rất nghi hoặc, Phàm ca rõ ràng là một người nhìn qua rất rộng rãi, có lúc còn rất ích kỷ, tại sao mình vẫn bội phục hắn, vẫn thích đi theo hắn như vậy? Nguyên nhân chính là ở đây!

"Phàm ca, tuy rằng nghe vào có chút tục, bất quá ta cảm thấy ngươi càng ngày càng giống một anh hùng." Trương Tiểu Hầu bỗng nhiên nói.

Anh hùng thực sự, cứu không được chính mình, chỉ có thể giúp đỡ người khác.

"Có thật không? Anh hùng bình thường phải có quá khứ đau buồn, tăng cao chính nghĩa và thực lực, mỹ nữ vây quanh. Cái thứ nhất ta không tính là có, cái thứ nhì còn có thể, cái thứ ba ta hẳn là cần nỗ lực nhiều hơn..." Mạc Phàm cảm thấy câu nói của Trương Tiểu Hầu có chút ý nghĩa, không khỏi ha ha cười lớn.

"Vậy chiếu theo lời ngươi nói, ngươi và Triệu ca gộp lại, vậy coi như anh hùng." Trương Tiểu Hầu cũng cư���i nói.

"Lão Triệu?" Mạc Phàm sờ sờ cằm, cảm thấy luận điệu này của Trương Tiểu Hầu nên sửa lại một chút, mở miệng nói, "Chúng ta ai cũng không giống anh hùng, có vài thứ chính là khiếm khuyết. Đúng là ngươi, ta, thêm vào lão Triệu, xác thực tương đối phù hợp."

Trương Tiểu Hầu sửng sốt một chút, không khỏi gãi gãi đầu.

Hình như thực sự là như vậy.

"Đừng lúc nào cũng nghĩ ta vĩ đại như vậy, rất nhiều lúc ta ích kỷ vì mình, nhưng hết cách rồi, ở cùng các ngươi lâu, mỗi khi ta muốn xoay người rời đi đều sẽ không tự chủ được mà nhớ tới các ngươi. Ta nghĩ, nếu như ngươi, cái thằng hầu tử này ở đây, nhất định sẽ không rời đi, nhất định sẽ làm chút gì đó." Mạc Phàm vỗ mạnh vào sau gáy Trương Tiểu Hầu, nói tiếp, "Sức mạnh của ta cũng rất có hạn, vừa nãy nếu không có ngươi giúp ta trốn khỏi tay Liệp Tạng Giả, ta đã là một bộ thi thể nát bét, còn đâu mà làm anh hùng cái gì. Bây giờ ngươi cũng rất mạnh, đều vượt ngoài dự liệu của ta."

"Quân đội bên kia vẫn luôn khá coi trọng ta, ta xem như là dựa lưng vào bọn họ, Phàm ca vẫn luôn dựa vào chính mình..." Trương Tiểu Hầu có chút xấu hổ nói.

"Vũ Ngang đã nói, bối cảnh cũng là một loại thực lực, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, lời này kỳ thực cũng không có vấn đề gì."

"Vũ Ngang tên kia, ta nghe nói ở Bắc Vũ Sơn bị ngươi xé xác!"

"Ừ, ngươi nên nhìn cái vẻ mặt con ngươi hắn lồi ra, đêm đó ta liền ăn thêm một bát cơm." Mạc Phàm nói.

"Ha ha, ngươi nên đem thi thể hắn làm thành tiêu bản, phóng tới Bác Thành triển lãm, xem những người của Hắc Giáo Đình còn dám làm càn hay không." Trương Tiểu Hầu cười nói.

"Có đạo lý, quay đầu lại ta đi hỏi người Bắc Vũ Sơn, hài cốt tên kia còn ở đó không." Mạc Phàm cảm thấy đề nghị của Trương Tiểu Hầu không tệ.

"Ấy... Phàm ca, ta thuận miệng nói thôi, đừng ác tâm như vậy chứ."

"Không buồn nôn đâu, tâm tình không tốt nhìn một chút, ăn cơm ngon hơn."

...

...

Ma Đô, Minh Châu Học Phủ, ký túc xá nam khu.

Duỗi người một cái, Triệu Mãn Duyên hất mái tóc vàng óng ả, cả người có cảm giác tinh thần sảng khoái.

Đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, ánh mắt Triệu Mãn Duyên tùy ý đảo qua những cô gái đang cười nói xung quanh. Hắn thích ở khu này, bởi vì nơi này rất gần ký túc xá nữ sinh, vô tình có thể nhìn thấy những cực phẩm xinh đẹp động lòng người mà không vướng bụi trần. Qua bàn tay ma thuật của hắn dạy dỗ, chắc chắn sẽ càng thêm kiều mị quyến rũ!

"Tùng tùng tùng!"

Ngay khi Triệu Mãn Duyên đang ngắm nghía một con mồi không tồi, chiếc mõ bồn chứa chết tiệt trong lòng hắn lại phát ra tiếng gõ, âm thanh kỳ ảo mà tản ra dục vọng tràn ngập phật tính, khiến Triệu Mãn Duyên vô cùng khó chịu. Tại sao mõ bồn chứa của hắn lại là đồ vật của một người xuất gia? Việc khó nhất trong đời Triệu Mãn Duyên chính là xuất gia làm hòa thượng!

"Gõ gõ gõ, gõ cái muội ngươi gõ, ngàn năm lão già chết tiệt, ngươi dám gõ nữa không? Lúc ta còn ở cao giai, ta cầu gia gia cáo bà nội cũng không thấy ngươi ứng ta một tiếng, bây giờ ta vừa đột phá siêu giai, đang muốn cùng gái vui vẻ một chút, ngươi lại gõ, thúc cái gì mà thúc!" Triệu Mãn Duyên tức giận mắng.

Triệu Mãn Duyên đang muốn nhét thứ đồ hư hỏng này đi, ai ngờ chiếc mõ lại gõ càng mạnh hơn. Bất đắc dĩ, Triệu Mãn Duyên liếc nhìn mõ bồn chứa, đột nhiên phát hiện nó đang hiện ra một cảnh tượng, cảnh tượng mà Triệu Mãn Duyên không thể quen thuộc hơn, chính là Phố Đông tân khu bị ngập lụt.

"Khe nằm, ngươi thế nào lại chạy đến Thượng Hải rồi? Lão ô quy, ta qua tìm ngươi, ngươi mẹ kiếp tuyệt đối đừng lại đây, xảy ra đại sự!!" Triệu Mãn Duyên thất kinh kêu lên.

Triệu Mãn Duyên thực sự là phục rồi, thế giới lớn như vậy, ngàn năm vương bát không biết ở đâu trong đại dương mà bất động như núi, hóa thành hòn đảo lừa dối người khác. Triệu Mãn Duyên muốn tìm nó thì căn bản không tìm được, nhưng hắn không ngờ nó lại chủ động đến Đông Hải, hơn nữa ngay tại hải vực Phố Đông...

Không còn tâm trạng vui vẻ gì nữa, Triệu Mãn Duyên vội vàng chạy như bay đến hải vực Phố Đông, rất sợ cảnh giới Ma Đô sẽ vang lên ngay giây tiếp theo. Với cấp bậc Bá Hạ, chỉ cần nó tới gần an giới, ít nhất cũng là cảnh báo màu tím!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương