Chương 1939 : Hơi nước tự bạo
Bá Hạ cực tốc lao tới, Tù Tí dường như ý thức được mình bị con động vật biển hung mãnh này nhìn chằm chằm, liền muốn thoát khỏi sự ràng buộc của đám nhân loại kia, chạy trốn tới một nơi an toàn hơn.
Ba vị Siêu Giai Đạo Sư tự nhiên hiểu ý đồ của Bá Hạ, làm sao có thể cho Tù Tí cơ hội chạy trốn. Vị áo lam Siêu Giai Đạo Sư vận dụng Lôi hệ Siêu Giai, có thể thấy mười sáu chuôi Lôi Đình Quyền Trượng đứng giữa mây đen và eo biển. Chúng quay chung quanh Tù Tí, bất luận Tù Tí trốn tới đâu, Lôi Đình Quyền Trượng đều sẽ lơ lửng ở mười sáu phương vị, tiến lên!
Mười sáu phương vị Lôi Đình Quyền Trượng bắn ra lôi mang mang theo vài phần thánh kim, Tù Tí vọng tưởng trốn khỏi thì đột nhiên bị đông cứng lại từ đáy eo biển, do quyền trượng kích phát một loại cầm cố và trôi nổi lực lượng, đưa nó như một tiêu bản treo trong không khí.
Tù Tí kêu lên phẫn nộ, liều toàn lực muốn thoát khỏi mười sáu Lôi Đình Quyền Trượng.
Thứ nó thực sự e ngại không phải là những ma pháp Siêu Giai của nhân loại này, mà là khí thế hùng hổ lao tới của Bá Hạ!
"Ầm! ! ! ! ! !"
Bá Hạ từ mặt nước phi ra như nổ tung hải dương, thần cơ thể vốn đã như dãy núi nay càng không ngừng mở rộng, màu nâu sơn ảnh lập tức che kín bầu trời, lấy tư thái ép vỡ đại địa, đột nhiên va rơi xuống.
Tù Tí vốn không thể động đậy, thân thể còn lâu mới cường tráng như Tù Xi, một đòn diệt địa của Bá Hạ trực ti���p tạo ra một màu nâu hủy hoại huyễn sóng, chiến vỡ ra trên người Tù Tí, lưng nó càng trở nên dị dạng dưới trọng kích, như thể muốn bị đập đứt từ phần eo.
"Xì xì ~~~~~~~~~~~~~~~~~ "
Bị trọng thương, toàn thân Tù Tí đột nhiên khuếch tán từng luồng hơi nước màu đỏ. Những hơi nước này khuếch tán cực nhanh, lập tức phủ kín mặt nước eo biển, lan vào không khí, như một loại Hỏa Độc nhiệt độ cao khiến các Ma Pháp Sư xung quanh cảm thấy toàn thân bị hỏa thiêu, da dẻ khô ráo muốn tróc ra, kể cả lượng nước và huyết dịch trong cơ thể đều như bị loại hơi nước quái dị này mang đi.
"Ục ục ục ~~~~~~~~~! ! ! !"
Những hơi nước màu đỏ này cũng lan đến cửa eo biển. Có thể thấy những Xích Lăng Yêu Môn đã lên đến sân bay cao khi cũng bốc lên khí màu đỏ tương tự. Hơi nước quái lạ từ trong ra ngoài, không tới mấy giây, những Xích Lăng Yêu Môn trúng chiêu dần biến thành một túi da, mọi thứ đều h��a khí, biến thành một phần hơi nước độc màu đỏ trong không khí.
"Hơi nước hồng độc, không thể để vật này tới gần Đại Kiều!" Vị Lam Sắc Siêu Giai Đạo Sư thấy hơi nước màu đỏ lan tràn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngay cả sinh vật cấp chiến tướng như Xích Lăng Yêu còn bị khí hóa trong thời gian ngắn, huống chi dân chúng không có năng lực chống cự trên Đại Kiều. Bọn họ chỉ cần hít vào nửa điểm khí thể sôi trào màu đỏ này, trực tiếp sẽ mất nước mà chết!
Rõ ràng, hơi nước màu đỏ này là năng lực ác độc nhất của Tù Tí. Để thoát khỏi áp chế, nó hiển nhiên đang ở trạng thái liều mạng.
Loại độc hơi nước màu đỏ có lẽ không gây uy hiếp lớn cho các Siêu Giai Pháp Sư, hay Bá Hạ. Giả như Bá Hạ và các Pháp Sư nhân loại mạnh mẽ hơn, giết chết nó cũng được, chỉ là người trên Đại Kiều và bên trong hòn đảo một khi tiếp xúc với hơi nước độc này, thương vong sẽ rất nặng nề.
Muốn giết Tù Tí thì có thể, nhưng nó cũng phải kéo lên hàng ngàn, hàng vạn nhân loại chôn cùng! !
"Đồ quái vật súc sinh này, cùng chúng ta chơi tự bạo!" Triệu Mãn Duyên nổi giận mắng.
Tù Tí hiện tại hóa thân thành một phần tử khủng bố, toàn thân buộc chặt thuốc nổ. Nếu dồn nó quá gấp, nó sẽ phủ kín toàn bộ hơi nước màu đỏ lên mảnh Hạ Môn chi đảo này... Bá Hạ sát tâm rất nặng, là một đồ đằng cổ lão, dường như đã không còn nhiều nhân từ và đồng tình với nhân loại. Nó chỉ muốn giết Tù Tí, không quá để ý hơi nước độc màu đỏ sẽ gây ra uy hiếp gì.
Bá Hạ không thèm để ý, Triệu Mãn Duyên lại lưu ý. Hơi nước độc màu đỏ lan tràn càng lúc càng lợi hại, mà kết giới phòng ngự của nhân loại thực tế nhắm vào vượt biển Đại Kiều, không phải cá thể dân chúng. Trước sau sẽ có một phần lớn người giống như những Xích Lăng Yêu bị khí hóa thành túi da. Triệu Mãn Duyên không thể chấp nhận điều này. Hạ Môn là một thành thị mỹ nữ như mây, nếu thấy các nàng hóa thành từng cái túi da xấu xí, còn khó chịu hơn giết Triệu Mãn Duyên.
"Ngươi chớ bức nó quá mau, để nó lùi ra ngoài eo biển đi." Triệu Mãn Duyên nói với Bá Hạ.
"Hoát! ! ! ! !" Bá Hạ dùng tiếng gào biểu thị bất mãn, càng dùng hành động để diễn tả sự phẫn nộ trước đó.
"Lão ô quy, ngươi làm gì, ta cảnh cáo ngươi ta là đồ đằng người bảo vệ của ngươi, nếu ngươi không tiếp thu ý kiến nhân đạo của ta, lão tử hiện tại liền ném cái mõ bồn chứa này đi, ngươi đợi thêm mấy chục năm, hơn trăm năm tìm một người thích hợp của ngươi!" Triệu Mãn Duyên thấy Bá Hạ khư khư cố chấp, cũng giận tím mặt nói.
Mẹ, những đồ đằng người bảo vệ khác ai không phải tương thân tương ái với đồ đằng của mình. Chỉ có con lão ô quy này, kiêu ngạo, tự đại, không coi ai ra gì. Triệu Mãn Duyên cũng nhẫn nó rất lâu. Hiện tại mình là Siêu Giai Pháp Sư, không có mình mở phong ấn trong mõ bồn chứa, Bá Hạ ngày hôm nay còn phải bị Tù Xi, Tù Tí song tai tinh ngược, sao có thể uy phong như vậy, đánh xong đại lại giết tiểu nhân?
"Ta đáp ứng ngươi, dù thế nào cũng sẽ giúp ngươi làm thịt đôi tai tinh này, nhưng hôm nay không được. Hơi nước tự bạo trong thân thể nó sẽ lấy hết tính mạng của tất cả mọi người ở đây, phải lấy đại cục làm trọng, có hiểu không?" Triệu Mãn Duyên tiếp tục khuyên.
Bá Hạ tốc độ không giảm, đối mặt với khí thể tản mát ra từ thân thể Tù Tí, dù cho cả người bị thiêu đốt, nó vẫn phải cho Tù Tí thêm một đòn!
Thú trảo gắt gao chặn lại cổ Tù Tí, Bá Hạ lực lớn vô cùng, miễn cưỡng nhấc Tù Tí lên.
Hai bên trái phải mạnh mẽ kéo một cái, xương gáy và xương đuôi của Tù Tí cùng bị bẻ đoạn. Cùng lúc đó, hơi nước màu đỏ càng khuếch tán như đám mây nổ tung, ép thẳng tới Đại Kiều và sân bay cao khi. Những Xích Lăng Yêu Môn kia chưa được bảo vệ, thành đàn thành đàn tử vong, trông sợ hãi đến cực điểm.
"Hoát! ! ! !"
Bá Hạ nộ như núi lửa phun trào, nhưng trong sát khí bừa bãi tàn phá vẫn bảo tồn một tia lý trí. Nó xé đứt mấy chỗ yếu chi cốt của Tù Tí, tiếng rống giận dữ, ném mạnh Tù Tí, kẻ lúc nào cũng có thể hơi nước tự bạo, về phía viễn hải! !
Thân thể vặn vẹo nghiêm trọng, Tù Tí như một viên độc đạn màu đỏ, bị ném mạnh từ eo biển đến hải vực năm, sáu km...
Không khí nóng bỏng theo cái tên này rời xa, cũng trong nháy mắt mát mẻ hơn nửa. Bá Hạ vì không giết được Tù Tí, từ eo biển dựng đứng lên, thân thể to lớn hướng về vạn mét bão táp vân trên bầu trời thét dài, toàn bộ Hạ Môn đều run rẩy trong tiếng rít gào này, bao gồm những hải yêu môn đã lên đến trên hòn đảo!