Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1968 : Thiên Sơn vết tích

"Nhìn ngươi cái dáng vẻ gió xuân đắc ý này, cho ngươi rong chơi thêm mấy ngày nữa, phỏng chừng ngươi liền đến Parthenon thần miếu làm gì cũng quên béng đi." Triệu Mãn Duyên không nhịn được mắng.

"Đừng có chua thế, nói xem có tiến triển gì không." Mạc Phàm nói.

"Vẫn là Linh Linh nhà ngươi đáng tin, tơ thạch anh vật này thật sự có một manh mối hơi đáng tin, càng thú vị chính là, chỗ đó ngay ở trong nước chúng ta." Triệu Mãn Duyên nói.

"Ở trong nước chúng ta, vậy tốt quá rồi." Mạc Phàm nói.

"Tốt cái rắm, ngươi biết là ở đâu không?" Triệu Mãn Duyên không vui nói.

Mạc Phàm không hé răng, nhìn thái độ và ngữ khí của Triệu Mãn Duyên là biết, tơ thạch anh khẳng định ở một nơi nào đó tương đối hung hiểm.

Trong nước có vài nơi nổi tiếng là hung địa, Mạc Phàm kỳ thực cũng chưa từng cẩn thận bái phỏng qua mấy nơi, thực lực trước kia xác thực không ra gì, bây giờ muốn xông vào một lần chắc không thành vấn đề.

"Ở mẹ nó Thiên Sơn!!"

"Mẹ nó Thiên Sơn!!"

"Đúng đấy, mẹ nó Thiên Sơn. Thiên Sơn vết tích, cái danh xưng vùng cấm này ngươi chưa từng nghe nói sao? Chúng ta muốn tìm tơ thạch anh chính là ở bên trong Thiên Sơn vết tích, một nơi quanh năm không thấy ánh mặt trời, băng hàn như địa ngục trần gian, yêu ma mạnh mẽ cùng dị chủng biến hình, cổ lão có thể truy tố đến nguồn gốc đồ đằng, địa phương khởi nguyên của nhân loại!!" Triệu Mãn Duyên nói.

Thiên Sơn vết tích, nơi này Mạc Ph��m đương nhiên nghe nói qua, nhớ tới ở đó còn có một khúc mắc lớn với tổng huấn luyện viên Trảm Không, hiện tại tuy rằng xem như đã cởi bỏ, nhưng xem như là âm dương cách biệt...

Trong nước có rất nhiều nơi hung ác nổi danh, khu vực đen, nhưng Thiên Sơn vết tích nơi đó thực sự là cấm địa của loài người, không phải người đi vào không trở ra, chính là mấy chục năm trước có người đột nhiên xuất hiện, nhưng những gì xảy ra bên trong họ căn bản không nhớ rõ, những người không trở ra càng không có cơ hội nói đến, thần bí mà lại khủng bố, dân gian truyền thuyết vô số, nhân vật huyền thoại từ bên trong thu được bảo tàng khổng lồ lột xác không phải là ít, chỉ là bất kể những dũng sĩ cường giả kia lặng lẽ chôn xương trong tuyết ngân, hay là nhân vật huyền thoại nổi tiếng bên ngoài, đều không ai đồng ý nhắc đến bất cứ chuyện gì đã xảy ra bên trong Thiên Sơn vết tích...

"Nói đến Thiên Sơn, h��nh như ai đó nói với ta, nếu muốn biết bộ mặt thật của con đồ đằng nào đó thì hãy đến Thiên Sơn." Mạc Phàm mở miệng nói.

"Thiên Sơn là địa phương cổ lão như vậy, được xưng là Thánh sơn, đừng nói là có truyền thuyết về đồ đằng, coi như là vài con đồ đằng còn sống sót trên Thiên Sơn ta cũng không thấy có gì ly kỳ!" Triệu Mãn Duyên nói.

"Ngươi hỏi Tương Thiểu Nhứ chưa, ca ca của nàng Tương Thiểu Quân có nhắc đến chuyện gì liên quan đến đồ đằng Thiên Sơn không, nếu lần này chúng ta không thể không đến Thiên Sơn tìm tơ thạch anh, thì sao chúng ta không đào bới luôn cả đồ đằng, Thiên Sơn chỗ này, lão tử sớm muốn đi một chuyến." Mạc Phàm nói.

Thiên Sơn có đồ đằng, điều này không thể nghi ngờ, Mạc Phàm xem qua không ít cổ văn hiến, ngay cả trong tài liệu Ai Cập và Hy Lạp cổ lão đều nhắc đến Thần bí phương Đông có một tòa Thánh sơn, ngọn thánh sơn này chính là Thiên Sơn, theo đồ đ��ng chi ấn từ từ chắp vá, từ từ phác họa ra một cái lại một cái đồ đằng chi văn càng mạnh mẽ hơn, Mạc Phàm cũng rất muốn nhìn xem bộ mặt thật của thánh thú đồ đằng, mà muốn tìm ra một cốt chủ trung tâm, một viên đại ấn ký có thể để cho toàn bộ đường viền thánh thú đồ đằng hiện ra, đáp án chỉ có thể ở Thiên Sơn.

Mạc Phàm không nhớ rõ ai từng nhắc với mình về Thiên Sơn, nhưng hắn tuyệt đối không chỉ một lần được báo cho rằng nếu muốn thực sự hiểu rõ đồ đằng, Thiên Sơn nhất định phải đến!

"Xác thực, manh mối đồ đằng của chúng ta đều sẽ xuất hiện đứt gãy, dựa vào Tương Thiểu Nhứ đối với những mảnh vụn hồi ức về ca ca của nàng khẳng định cũng không trọn vẹn đáng tin, Thiên Sơn nhất định có thứ chúng ta muốn." Triệu Mãn Duyên gật gật đầu.

Nhắc đến đồ đằng, Triệu Mãn Duyên liền vô cùng có đấu chí. Con đường đồ đằng là một lựa chọn sáng suốt, đ��� hắn đột phá đến siêu giai không nói, còn dần dần có thể được lão già ngàn năm chết tiệt công nhận, lần ở Hạ Môn, Triệu Mãn Duyên cảm nhận được niềm vui chúa tể chưa từng có, chẳng trách phim truyền hình Mỹ có nhiều siêu anh hùng như vậy, giảng đạo lý làm một siêu nhân cứu vớt thế giới giữ gìn hòa bình, thật sự là một chuyện sảng khoái phi thiên, tuyệt đối không kém so với liệp diễm!

Trước đây không hiểu chuyện, chỉ muốn an ổn sống qua ngày, tiêu tiền như nước, hiện tại Triệu Mãn Duyên đã thay đổi, hắn muốn như Iron Man, vừa tiêu tiền như nước, vừa ngủ khắp cả nước người mẫu, vừa cứu vớt thế giới...

Vì lẽ đó tìm kiếm đồ đằng mang đến cho hắn động lực vô cùng lớn, chuyện Mục Bạch ngàn cân treo sợi tóc cũng có thể tạm gác lại, người mà, ai rồi cũng sẽ chết, Mục Bạch chết trẻ chỉ có thể nói hắn bạc mệnh, hắn Triệu Mãn Duyên sẽ thay Mục Bạch phần muội không ngủ kia mà ngủ hết!

...

Nói đi là đi, tin tức liên quan đến tử đồ đằng tự nhiên có địa phương để thu thập.

Ở trong nước, ở Đông Phương Minh Châu, ở cao ốc thợ săn đúng là những nơi tin tức lưu thông nhất trên toàn quốc, quốc tế, nhưng chuyện như đồ đằng, tơ thạch anh hầu như sẽ không được mọi người truyền miệng, nên rất khó vượt qua nhiều thành thị như vậy, quốc thổ rộng lớn như vậy.

Lần này xuất phát vô cùng thẳng thắn, bọn họ đều không trở lại Ma Đô hoặc Phàm Tuyết sơn, trực tiếp chọn tập hợp ở thần đô Lhasa của Trung Quốc.

Phàm Tuyết sơn bên kia, Linh Linh, Tương Thiểu Nhứ đã nhận được tin tức, cũng đang trên đường xuất phát.

...

Trước khi đi, Mạc Phàm cùng Tâm Hạ nói lời từ biệt.

Bản thân Tâm Hạ công việc bận rộn, có mấy ngày nay làm bạn Mạc Phàm đều xem như là nhờ phúc của Normand.

Đến lúc chia tay vẫn phải chia tay, dù lưu luyến không rời đến đâu, mỗi ngư���i vẫn phải hướng về mục tiêu của mình mà tiến lên.

"Mạc Phàm ca ca, Tiểu Viêm Cơ cứ tạm thời ở chỗ em, hôm qua em đã thăm dò sơ qua, phát hiện một nguyên nhân rất quan trọng khiến nó chưa hoàn thành lột xác có thể là do khế ước kiềm chế." Tâm Hạ mở miệng nói.

"Khế ước kiềm chế? Ý gì?" Mạc Phàm không hiểu lắm.

"Giống như tình huống của anh và Tiểu Apase vậy đó, thực lực của Apase bị khế ước của anh ngăn chặn. Tiểu Viêm Cơ không thể thừa thế xông lên lột xác thành Viêm Cơ Nữ Vương, là vì khế ước áp chế." Tâm Hạ nói.

"Vậy là nói, ta kéo chân sau Tiểu Viêm Cơ?" Mạc Phàm nhướng mày hỏi.

Tâm Hạ khanh khách cười, nói: "Anh muốn hiểu như vậy cũng không có vấn đề."

"Không thể nào, ta bây giờ dù sao cũng là pháp sư song hệ siêu giai, tu vi này còn kéo chân sau khế ước thú của mình?" Mạc Phàm mặt tối sầm.

Có lầm hay không!

Hai khế ước này của mình là đến huyên khách đoạt chủ à, Apase thực lực bị khế ước của mình đè lên còn có thể hiểu được, dù sao nó cũng là một trong ba người thừa kế đại nữ vương Medusa, nhưng cái con Tiểu Viêm Cơ cả ngày lười biếng, trộm ăn, ngủ nướng kia cũng biến thành là do thực lực mình không ra gì dẫn đến?

"Mạc Phàm ca ca, anh cũng đừng quá để ý, một phần là do anh, một phần khác là Tiểu Viêm Cơ cần một ít trợ lực đủ mạnh, tự anh đi tìm tài nguyên thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, vẫn là để bên em giúp anh đi, vừa vặn em tu tâm, tương đương với cường hóa tâm niệm của nó." Tâm Hạ nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương