Chương 1972 : Người hết sức nguy hiểm
"Tuyết Tuyết, sao em cũng đến cùng lúc vậy?" Mạc Phàm hỏi.
"Sợ anh lần này đến Thiên Sơn sẽ khó ứng phó. Mặt khác, lần trước em đột phá lên cấp cao, cũng là nhờ một chuyến đến Thiên Sơn, nơi này băng tuyết linh khí rất mạnh, sẽ giúp em khá nhiều." Mục Ninh Tuyết đáp.
Đến ngày thứ hai, Mục Ninh Tuyết mới bình thường nói chuyện với Mạc Phàm.
Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Mục Ninh Tuyết cũng biết Mạc Phàm là hạng người gì, lười so đo với hắn.
"Thiên Sơn xem như phúc địa của em nhỉ." M��c Phàm gật gù.
Nhớ lại lúc trước Mục Ninh Tuyết bị đội học phủ đào thải, nàng đã một mình đến Thiên Sơn tu luyện một thời gian.
Ở Phàm Tuyết sơn tu luyện tuy rằng cũng rất chăm chỉ, nhưng rèn luyện vẫn là không thể thiếu, vừa hay nghe xong hành trình của Mạc Phàm, liền quyết định cùng đi tới Thiên Sơn.
Đường phố Lhasa cũng không nhiều, đi một hồi trên căn bản có thể bước qua hết những con đường kia, nơi này phiến đá cổ xưa, trên cơ bản đều có dấu vết tín đồ bái lạy, luận thành kính và chấp nhất, các tín đồ Lhasa xác thực không kém Parthenon thần miếu.
"Cạch cạch ~ cạch cạch ~~ cạch cạch ~~~"
Cùng Mục Ninh Tuyết đi trên con đường đá dày nặng, mưa không một chút dấu hiệu rơi xuống.
Là nhật quang thành, nơi mỗi ngày có thời gian chiếu sáng mặt trời có thể vượt quá tám giờ, vậy mà không có cầu mưa cũng coi như tương đối ít thấy, chỉ có điều trên đường Tây Tạng dân môn lại có vẻ rất sung sướng, trên mặt tràn trề nụ cười thuần phác, chỉ có những tiểu thương dựa vào các lữ khách kiếm tiền kia mới tỏ vẻ xúi quẩy.
"Đây là làm sao, nhật quang thành muốn biến thành vũ giội thành sao, mới mấy ngày mưa lại nổi lên." Một tiểu thương lão bản oán than.
Mạc Phàm đang mua nước trái cây cho Mục Ninh Tuyết uống ở chỗ tiểu thương lão bản, nghe hắn bất mãn như vậy, không khỏi bật cười: "Chẳng phải chỗ các ngươi thường xuyên cầu mưa sao, mưa đến rồi, sao còn không cao hứng?"
"Cầu mưa, đó là mùa khô mới cầu, những năm này mưa thuận gió hòa, mưa nhiều trái lại là chuyện xấu hiểu không? Hơn nữa, thật sự quá quái lạ, tháng này trận mưa thứ năm, trong quá khứ vào mùa này, có một cơn mưa đã là chuyện rất kỳ quái." Tiểu thương lão bản vừa nói, vừa liếc nhìn Mục Ninh Tuyết đứng trên đường chờ đợi, không khỏi nhíu mày nói, "Tiểu tử, người yêu dung mạo đẹp đẽ quá, nh�� tiên nữ từ trong tranh bước ra."
"Lão bản, ông thật biết nói chuyện. Hai bình này bao nhiêu tiền?" Mạc Phàm hỏi.
"Năm mươi."
"Khốn kiếp, ông sao không đi cướp!"
"Có mua hay không."
"Ông nói kiểu gì vậy, làm ăn thế nào vậy!"
...
Mua một cái ô, Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết cũng không muốn quá phô trương dùng ma pháp kết giới gì đó để che mưa, hiếm khi có thể trong mưa bước chậm cùng Mục Ninh Tuyết ở một dị vực ôn nhu như vậy, Mạc Phàm liền không tính toán đến việc tiểu thương lão bản bán cái ô này sáu mươi.
Mưa tí tách, người qua đường vội vã trốn mưa, Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết giẫm trên thềm đá lớn, rẽ một góc vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh gầy gò, trên người khoác một chiếc áo cà sa vải thô cũ kỹ, đang nằm rạp ngay giữa đường, mặt hướng về một hướng khác làm lễ, trông như đang cảm tạ ông trời ban ân mưa móc.
Nước mưa nhỏ xuống trên người hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Các lữ khách trang điểm lộng lẫy từ bên cạnh hắn đi qua, không hề quấy rầy.
Mưa bắt đầu rơi càng lúc càng lớn, hắn không đứng dậy đi về phía trước, cái dập đầu xuống sau đó dường như hóa thành một pho tượng, thời gian đối với hắn mà nói giống như bất động.
"Sao vậy?" Mục Ninh Tuyết thấy Mạc Phàm đứng bất động, có chút nghi ngờ hỏi.
Mạc Phàm mắt không rời khỏi người kia, dưới chân hắn dần có chút nước đọng, những vũng nước nhỏ không tên bao phủ một tầng ám bụi, ám bụi đến từ chính Mạc Phàm.
"Không biết, một cảm giác rất kỳ quái." Mạc Phàm lắc đầu.
Đi qua người nằm rạp kia, Mạc Phàm vẫn cố ý liếc nhìn hắn, vị bố y hành khất cũng vừa hay ngẩng đầu lên...
Tên áo cà sa hành khất không phải sau khi làm lễ xong mới ngẩng đầu, hắn dùng một tư thế phi thường kỳ quái, ngẩng mặt lên, dùng con mắt bên trái liếc nhìn Mạc Phàm đi qua.
Mạc Phàm nhìn thấy mặt người này, nhìn thấy đôi mắt kia, ám mạch trong thân thể không tên gia tốc lưu động, sản sinh một loại lạnh giá thấu đến toàn thân, rồi từ lỗ chân lông da thịt tản ra ngoài...
Người kia duy trì tư thế quái dị, Mạc Phàm nhìn xuống hắn, như đối diện giằng co.
Mạc Phàm cả người tóc gáy dựng đứng!
Người kia, vài giây sau dường như cũng lộ ra vài phần bất an, lại cúi đầu xuống, duy trì tư thế làm lễ.
...
Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết đã đến cuối đường, đến đường Bắc Kinh trung lộ.
"Anh sao vậy?" Mục Ninh Tuyết phát hiện Mạc Phàm vẫn chưa hoàn hồn, hỏi tiếp.
"Trong thân thể em có dung hợp toàn thân ám mạch, là Ám Nguyệt ngưng tinh ban tặng, đem hắc ám vật chất sức mạnh chỉnh hợp lại trở nên mạnh hơn, đồng thời thu được một vài năng lực đặc biệt. Trong đó có cảm nhận uy hiếp." Mạc Phàm kéo tay Mục Ninh Tuyết nói.
"Cảm nhận uy hiếp? Đây là năng lực rất cường đại. Ch�� là vừa nãy chúng ta đi trên đường phố, anh cảm nhận được gì?" Mục Ninh Tuyết hỏi.
"Người lang thang mặc áo cà sa kia, em không biết tại sao, ám mạch dường như cảm nhận được trên người hắn ẩn giấu một loại nguy hiểm... Mà hắn dường như cũng nhận ra được ám mạch của em có thể báo trước khí tức của hắn." Mạc Phàm nói.
"Em vừa nãy không cảm thấy hắn có địch ý với anh, vậy sao anh lại có linh cảm nguy hiểm?" Mục Ninh Tuyết khó hiểu.
Vừa nãy trên đường phố, hành vi của Mạc Phàm và người lang thang mặc áo cà sa xác thực tương đối quái lạ, dường như hai kẻ thù truyền kiếp ngẫu nhiên gặp nhau, bầu không khí đọng lại như sương, nước mưa lạnh băng.
Rõ ràng không quen biết!
"Đúng vậy, đó là điều em không hiểu. Hắn không có địch ý, nhưng ám mạch báo động khiến em không rét mà run, như thể hắn cũng sợ bị em nhìn thấu điều gì..." Mạc Phàm nói.
"Trước đây từng gặp chưa?" Mục Ninh Tuyết hỏi.
"Chưa từng. Hắn rõ ràng không nhắm vào em, chỉ là ám mạch dường như nói với em: Đó là một người hết sức nguy hiểm, phải tránh xa." Mạc Phàm nói.
"Cực kỳ nguy hiểm..." Mục Ninh Tuyết lặp lại từ này.
Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết tiếp tục đi, không nhắc đến người kia nữa.
Mục Ninh Tuyết dường như muốn đến thánh cung một chút, nhưng đáng tiếc thánh cung gần đây không mở cửa cho người ngoài, hai người chỉ có thể đi một vòng quanh ngoại vi, bỗng nhiên trên cung điện Potala xuất hiện vài đôi cánh lóng lánh thánh mang mỹ lệ, trắng noãn, kim quang cánh mở ra, khiến người ta cảm giác Thiên Linh giáng lâm.
Mạc Phàm nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên cung điện Potala có vài thánh cung pháp sư đang bay ra, như thể có chuyện khẩn cấp xảy ra!