Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2052 : Dạy dỗ thất bại

Trở về đường xá vẫn tính thông thuận, phong sơn tuyết lớn kéo đến, rất nhiều sinh vật Thiên Sơn tự nhiên đã trốn vào trong sào huyệt của mình. Kẻ nào còn du đãng bên ngoài, trời mới biết có thể tìm được đường về nhà hay không.

Rời khỏi Thiên Sơn liền không cần hoàn toàn đi theo khe nứt lớn nữa, chỉ cần toàn bộ hướng về nơi có độ cao thấp so với mặt biển, cố gắng thoát khỏi trận phong sơn tuyết lớn này, những chuyện khác đều dễ nói chuyện.

Độ cao so với mặt biển càng lớn, băng tuyết bao trùm càng khủng bố. Rất nhiều lúc, tuyết rơi như một trận tuyết lở chậm chạp di động, bắt đầu từ đỉnh Thiên Sơn xuống thảo điện tầng, bao quát cả hoang mạc tầng đều sẽ biến thành màu trắng bạc. Vào lúc ấy, tuyệt đại đa số sinh vật kháng hàn đều khó sinh tồn, càng không cần phải nói những kẻ ngoại lai không có thuộc tính chịu rét, ví dụ như nhân loại.

...

Trở lại khu vực tương đối an toàn, Mạc Phàm không nhịn được quay đầu lại nhìn băng thiên tuyết địa đúng nghĩa. Màu trắng bao la nuốt chửng lam thiên, núi lớn, khí thế hào hùng khiến người ta trong lòng sinh ra sợ hãi.

Dưới tình huống có Thiên Sơn khe nứt lớn, bọn họ lần này đi tới Thiên Sơn vẫn còn gian nan như vậy. Chớ nói chi là lung tung tìm kiếm không mục đích ở thảo điện tầng, núi cao tầng, sông băng tầng, tỷ lệ sống sót còn sẽ cực kỳ thấp. Quá nhiều nhân tố không biết, quá nhiều hiểm cảnh mà các pháp sư loài người chưa t��ng gặp phải. Mấy ông già nói quả thực rất đúng, bất luận tu vi gì, cấp bậc gì, đối với Thiên Sơn nhất định phải có đầy đủ kính ý!

...

Rốt cục trở lại Vọng Quy trấn, lúc bình thường từ bên ngoài rèn luyện trở về, việc đầu tiên mọi người làm là ngâm mình trong bồn nước nóng thư thư phục phục sạch sành sanh, sau đó ăn một bữa no nê, cuối cùng ngủ một giấc an ổn.

Nhưng từ Thiên Sơn đi xuống, nước là căn bản không thể đụng vào, nước nóng cũng không được. Da trên người bị đông cứng đến độ muốn nứt ra rồi, trong da thịt còn có rất nhiều băng sương chưa tan ra. Chúng như thuốc tê, khiến thân thể nhiều vị trí mất tri giác. Sau khi phát hiện thân thể mình như một cỗ máy cũ bị hư hao và ăn mòn nghiêm trọng, mọi người càng thêm lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục ở lại Thiên Sơn, không biết lúc nào bộ phận nào của cơ thể sẽ ngừng hoạt động. Chẳng trách có rất nhiều pháp sư vô tình ngủ thiếp đi, rồi mãi mãi không tỉnh lại.

Mạc Phàm là người có tốc độ khôi phục thân thể cực kỳ nhanh. Trong khi những người khác còn đang dùng biện pháp cũ kỹ để bức hàn độc ra khỏi cơ thể, Mạc Phàm đã có thể ngâm mình trong dòng suối ấm áp.

"Đùng!"

Cánh cửa gỗ bị kéo ra, Mục Ninh Tuyết hai tay nâng một cái thùng gỗ có khăn tắm, hương khí, xiêm y đi vào. Mái tóc dài màu tuyết bạc gợi cảm chọc người mê luyến đã búi lên, lộ ra gò má tinh xảo đến không thể xoi mói cùng cổ thon dài như tuyết chi thiên nga. Quan trọng nhất là, nàng tựa hồ chuẩn bị tắm rửa nên mặc một bộ váy liền thân rất lười biếng, mỏng manh không che giấu được sóng lớn hùng vĩ vô cùng sống động.

Mục Ninh Tuyết đi tới, nhìn thấy Mạc Phàm nằm trong ao nóng hầm hập, không khỏi sửng sốt một chút.

"Ta đi nhầm." Mục Ninh Tuyết xoay người, muốn đẩy cửa đi ra.

"Không đi nhầm, không đi nhầm, đây chính là phòng t��m của nàng, ta thấy nàng xả nước, trước hết xuống giúp nàng thử độ ấm, ân... Nước ấm vừa vặn, nàng nhanh lên một chút xuống đây đi." Mạc Phàm cười đến là cảnh xuân tươi đẹp, cười đến là rục rà rục rịch.

"Vậy... chàng cứ ra trước đi, ta chờ chút nữa tới." Mục Ninh Tuyết vẫn mở cửa ra.

"Tuyết Tuyết, lại đây lại đây, ta vừa vặn có chuyện muốn nói với nàng đây. Mọi người đều lão phu lão thê rồi, còn ngượng ngùng cái gì chứ? Huống hồ thật vất vả mới có thể ung dung xuống đây, liền nên cùng nhau ngâm tắm suối nước nóng, uống chút trà, nói tâm sự, làm làm... Ách, làm làm chuyện có ý nghĩa." Mạc Phàm nói.

Mục Ninh Tuyết suy nghĩ một chút, lại phát hiện Mạc Phàm đã từ trong nước bò lên, không một chút nào biết xấu hổ chạy tới muốn kéo nàng xuống nước cùng nhau ngâm tắm.

"Chàng nằm yên đi, thiếp tự xuống..." Mục Ninh Tuyết vẫn cảm thấy thẹn thùng, vội vàng ngăn cản hành vi thô lỗ của Mạc Phàm gia hỏa không biết nhục.

"Há, ta nằm yên, nàng tự tới." Mạc Phàm đã hiểu, cút ngay trở lại trong ôn tuyền thoải mái, sau đó ngửa mặt lên trời nằm, gối đầu lên tảng đá nhiệt lượng.

Mục Ninh Tuyết bị cái gia hỏa đầu đầy ý nghĩ tà ác này làm cho tuyết thịt đỏ chót lên, chậm rãi đem thùng gỗ nhỏ đặt ở bên cạnh, thu dọn một thoáng tóc, chuẩn bị xuống nước...

"Tuyết Tuyết, nàng như vậy là không đúng rồi, ai tắm suối nước nóng còn mặc áo ngủ chứ? Nàng xem nơi này khí trời băng hàn địa đông, có ánh mặt trời cũng rất khó hong khô xiêm y, làm ướt áo ngủ như vậy không tốt đâu, để ta giúp nàng." Mạc Phàm lần thứ hai đi tới.

"Ta chỉ là muốn rửa thân thể, chàng đừng..." Mục Ninh Tuyết nói.

Nữ nhân kỳ thực cũng có năng lực gặp nguy hiểm báo động trước, đặc biệt là khi nhìn thấy nam nhân bày ra dáng vẻ muốn làm đến chết thì, liền mang ý nghĩa thời gian tiếp theo rất lâu nàng muốn khỏe mạnh làm một việc đều phi thường khó. Chăm chú học tập, có móng vuốt sói sẽ dò tới, ngủ trưa, cả người sẽ bị ôm từ phía sau lưng, rửa ráy càng cần phải khóa trái cửa ngay khi vừa vào phòng tắm...

Ánh mắt hừng hực của Mạc Phàm hiện tại, đều có thể hòa tan băng tuyết Thiên Sơn. Mục Ninh Tuyết ý thức được không thích hợp lắm, rốt cục vẫn là quả quyết quấn lên khăn tắm dày, nhanh chóng trở lại phòng của mình, mặc quần áo sạch sẽ.

"Không thể nào." Mạc Phàm một trận dở khóc dở cười.

Vẫn là quá nóng ruột a, chuyện tắm uyên ương, chung quy là có một chút tiểu tính khiêu chiến, không giống như ở sô pha, nhà bếp, sân thượng.

Sờ sờ cằm, Mạc Phàm thoải mái nằm ra sau, suy nghĩ đối xử với Mục Ninh Tuyết phải làm sao tiến lên dần dần, còn có nhiều địa phương chưa khai phá như vậy, còn có nhiều động tác chưa giải tỏa như vậy. Tương lai tháng ngày dài như vậy, c��ng không thể lại giống như một con Hàm Ngư chỉ có giường chiếu cùng nam trên nữ dưới, uổng phí vóc người bổng dẻo dai của Mục Ninh Tuyết cùng mình cay sao ưu tú tích thận như vậy.

"Y ô ~~~~~~"

Mạc Phàm mới thở dài thoải mái một cái, chợt nghe được bên cạnh truyền ra một tiếng thanh âm thoải mái tương tự, nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện một con chó trắng rơi xuống nước đang học dáng vẻ của mình nằm ở chỗ nông của ôn tuyền, chổng vó, vẻ mặt nhỏ nhắn kia gọi là khoái hoạt!

"Khe nằm, ngươi làm sao còn chưa cút đi a." Mạc Phàm cả kinh suýt chút nữa từ trong suối nước nhảy lên.

Đây là nơi hắn chuẩn bị ngâm mình cùng ái thê, không phải là cùng con tiểu cọp con cả người bẩn thỉu tỏa ra mùi hôi thối!

"Ê a ~~~~~~~"

Tiểu Bạch Hổ đối với tiếng rít gào của Mạc Phàm hoàn toàn không để ý, tứ chi ngắn ngủn vùng vẫy, giống như chưa từng được tắm nước nóng thoải mái như vậy, phi thư���ng yêu thích.

"Có phải là còn muốn ta bưng cho ngươi một bàn thịt bò kho tương đến không?" Mạc Phàm tức giận hỏi.

Tiểu Bạch Hổ gật đầu như giã tỏi.

"Cút xéo, ta nói cho ngươi biết trước, đừng nói khế ước của ta đã hết, chính là còn tiêu chuẩn ta cũng sẽ không thu ngươi, ăn rồi lại uống lại lừa gạt ngực, ngoại trừ làm ta ngột ngạt, ngươi còn mang đến cho ta cái gì?" Mạc Phàm mắng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương