Chương 2241 : Nhà trọ ngươi có được hay không?
Đám cách mạng pháp sư do Cook cầm đầu kia không hề xông vào Nhạc Thính, bọn chúng rất rõ ràng mình đang ở trung tâm thành General. Một khi đem những ma pháp hủy diệt kia thi triển ở bên ngoài Nhạc Thính đã được chuẩn bị tỉ mỉ, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bất kể là Ma Pháp Hiệp Hội hay thủ lĩnh thành General, đều có quyền xử quyết đám người này.
Triệu Mãn Duyên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạc Thính, nhìn thấy khung đỉnh hình vương miện của Nhạc Thính, vị chỉ huy gia Cook mặc áo bành tô đang đ���ng ở đó. Gió thổi tung mái tóc lòa xòa trước mặt hắn, cũng lộ ra đôi mắt ác độc và vô cùng không cam lòng kia!
Hắn nhìn chằm chằm Triệu Mãn Duyên, chính là người này đã phá hỏng đại sự của hắn!
"Chỉ mong đám phe phái kia đừng độc tài quyền to, nếu không ta có thể chết không có chỗ chôn." Triệu Mãn Duyên sờ sờ mũi nói.
"Bọn họ sẽ không."
"Két!"
Sancha vừa dứt lời, liền nghe thấy trên đỉnh khung vương miện truyền đến thanh âm kỳ quái.
Cook không biết từ lúc nào đã có thêm một cây chủy thủ trên tay, hắn đâm thẳng chủy thủ vào cổ họng mình, đâm xuyên qua, máu tươi cực tốc tràn ra như suối dưới chân.
Màu đỏ tươi nhuộm trên chiếc áo bành tô màu đen của Cook, đôi mắt hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm Triệu Mãn Duyên, tựa hồ muốn biến thành ác quỷ.
Sinh mệnh nhanh chóng trôi qua, chỉ huy gia Cook từ trên cao rơi xuống, ngã vào rìa ngoài dòng suối nước của Nhạc Thính, hiển nhiên là đã chết.
"Xem ra, hắn không muốn liên lụy đến chính quyền hậu trường." Triệu Mãn Duyên đối với hành vi của Cook cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Chính quyền phe phái dù sao cũng là thế lực lớn trên bề mặt, thậm chí có thể vì xu hướng của một người nào đó mà trở thành lãnh đạo của mấy quốc gia lân cận dãy Andes. Việc phe Cờ Vàng vì thu được sự ủng hộ của Ngân hàng trưởng mà làm ra chuyện bắt cóc, vốn là một hành vi cực đoan. Chắc chắn không đến một ngày, vị Ngân hàng trưởng nắm giữ quyền lực kinh tế của Liên bang Andes sẽ tìm phe Cờ Vàng để đòi lại công đạo.
Cook là nhân vật hàng đầu của hành động này, dưới sự chèn ép của những nhân vật lớn kia, hắn không có một chút đường sống nào.
Hành động lại thất bại.
Hắn tự sát, nói trắng ra là ôm hết tội danh lên người, không liên quan đến phe phái tranh đấu.
Chuyện này bất luận có dừng lại hay không, hắn đều là một kẻ đã chết.
"Bây giờ đám người này đều như người điên, chuyện gì cũng làm được. Thực ra ta không định nói chuyện này cho phụ thân ta." Sancha nói.
"Ngươi sợ phụ thân ngươi cũng làm ra chuyện quá khích?" Triệu Mãn Duyên hỏi.
Sancha lắc đầu nói: "Thực ra bất luận ta có bị bọn họ trói đi hay không, đều không thể thay đổi quyết định của phụ thân ta. Trong mắt ông ấy bây giờ chỉ có Đế quốc Andes, ta cũng chỉ là một công cụ thông gia để ông ấy dùng để thu thập thêm nguồn tài chính. Ai, thôi đi, ngươi có lẽ không hiểu tình cảnh của người xuất thân như ta. Thực ra ta không nên để ngươi cuốn vào thị phi như vậy."
Triệu Mãn Duyên buồn cười.
Hắn làm sao lại không hiểu?
Nhà ta không chừng còn giàu hơn nhà ngươi ấy chứ!
Nàng nói thông gia, thực ra đơn giản chính là môn đăng hộ đối.
Tập đoàn tài chính Triệu thị hợp tác cùng Ngân hàng Đế quốc Andes, dùng hôn nhân của Triệu Hữu Càn và Sancha để củng cố lẫn nhau tín nhiệm. Từ đầu Triệu Mãn Duyên đã hiểu tình cảnh của Sancha, càng hiểu Triệu Hữu Càn vì sao muốn chọn Sancha làm chị dâu mình.
"Về Thánh học phủ Ojos đi, có lẽ ở đó mới an bình hơn một chút." Sancha thậm chí không thèm nhìn thi thể Cook.
Chịu đựng nhiều kinh hãi, chịu đựng nhiều khuất nhục, vừa nghĩ đến việc lộ ra sẽ gây mâu thuẫn và ma sát, Sancha cũng chỉ có thể nuốt xuống. Nói chung người không sao là tốt rồi, chỉ là không biết lần sau còn có may mắn như vậy hay không, tình cờ gặp được một Ma Pháp sư như vậy.
"Ừ, ta đưa ngươi trở lại." Triệu Mãn Duyên nói.
Đỡ lưng Sancha, hướng về trung tâm quảng trường đi đến. Lúc này, một nam tử mặc jacket đơn giản vội vã chạy tới, mặt hốt hoảng.
"Tiểu thư Sancha, ngài không sao chứ? Ta vừa rồi không nhận được tín hiệu." Nam tử mặc jacket nói.
"Không sao rồi, ta không cẩn thận tắt đi, không muốn ảnh hưởng đến hứng thú nghe nhạc." Sancha đáp.
"À, vậy thì tốt... Vị này hẳn là đạo sư Triệu Duyên Tổ, ta còn từng đi nghe khóa của ngài đây." Nam tử mặc jacket cười nói.
"Ngươi chính là cái gã bắn phá đất ruộng của người ta kia." Triệu Mãn Duyên giả vờ kinh ngạc nói.
"Đúng, đúng, thực sự là xấu hổ. Thực ra, ta là thư đồng của tiểu thư Sancha, cũng kiêm nhiệm thân phận bảo tiêu. Cân nhắc đến việc đạo sư ngài cũng là một vị cường giả, lần này sẽ không đi quá gần, tiểu thư Sancha thích có không gian riêng tư." Nam học viên mặc jacket vô cùng thành khẩn nói.
"Ngươi lui xuống đi." Sancha không có tâm sự cùng người này nhiều lời, khoát tay áo nói.
"Được rồi, vậy Nhạc Thính..."
"Ta không thích ngươi ăn nói linh tinh trước mặt phụ thân ta." Sancha liếc hắn một cái.
"Thuộc hạ rõ ràng, mặc kệ như thế nào, đa tạ đạo sư Triệu Duyên Tổ." Nam học viên mặc jacket nói.
...
Nhìn kỹ học viên kia rời đi, Triệu Mãn Duyên lộ ra vẻ trầm tư.
Nói lý ra, Triệu Mãn Duyên vẫn không rõ lắm mục đích của người này là gì.
Hắn rốt cuộc là lấy thân phận học viên bảo tiêu để che giấu thân phận Hắc Giáo Đình của mình, hay là có ý dùng thân phận này để tiếp cận Sancha làm những gì...
Nói chung cho đến bây giờ, Triệu Mãn Duyên ngoài việc phát hiện hắn giúp thôn dân San Hô tiêu hủy chứng cứ cuồng lệ cây thuốc phiện ra, cũng không thấy hắn có hành động thực chất nào khác.
"Cái tên này nếu có thể làm bảo tiêu, nói rõ thực lực của hắn hẳn là không đơn giản như vẻ ngoài. Thân phận học viên này cũng là một thân phận ngụy trang bảo tiêu. Cũng không biết hắn ở Hắc Giáo Đình đến cùng là cấp bậc gì." Triệu Mãn Duyên lẩm bẩm.
"Có phải là có cảm giác bị giám thị, nếu để ngươi không thoải mái thì..." Sancha thấy vẻ mặt cau mày của Triệu Mãn Duyên, có chút áy náy nói.
"Ta thích ở cùng ngươi, dĩ nhiên sẽ không đ�� ý những chuyện này. Đúng là tên bảo tiêu của ngươi, động tác có chút chậm chạp. Tuy rằng toàn bộ Nhạc Thính bị đám người kia bố trí thành một cái lồng sắt năng lượng sẽ không tản ra, nhưng tốc độ hắn xuất hiện xác thực chậm hơn nhiều. Ta rất lo lắng cho ngươi, không biết hắn có thể bảo vệ tốt ngươi hay không." Triệu Mãn Duyên nói với Sancha.
"Vẫn là vô cùng cảm tạ ngươi." Sancha nở nụ cười.
"Không cần lại cảm tạ ta, nếu ngươi thật muốn báo đáp ta, hãy diễn tấu một khúc ngươi am hiểu đi. Ta nghĩ trình độ nghệ thuật của ngươi cũng sẽ không thấp hơn những đại sư trên sân khấu kia, có thể một mình thưởng thức, nhất định có thể khiến ta quên đi chuyện không vui ngày hôm nay." Triệu Mãn Duyên đưa ra lời mời.
"Vậy đi đâu?"
"Nhà trọ của ngươi được không?"
"Ừm... Có thể chứ." Sancha do dự một hồi, vẫn gật đầu.
Biểu lộ trên mặt Triệu Mãn Duyên không có chút rung động nào, nhưng trong lòng đã tấu lên khúc giao hưởng chiến thắng!
Cảm tạ đám cách mạng pháp sư kia, đã giúp mình tăng nhanh tốc độ tiến triển đến bước này!