Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2390 : Kiếm ít máu của Lục Côn

Mặc kệ thế nào, Lục Côn đều trở thành đối tượng Mạc Phàm trọng điểm hoài nghi.

Thương lượng chuyện này cùng Linh Linh, Linh Linh cũng nhíu đôi mày thanh tú, có chút không rõ Lục Côn này trong hồ lô bán thuốc gì.

Giả như Lục Côn là Hồng Ma.

Vậy hắn tại sao phải giao thư ủy thác đến tay Mạc Phàm cùng Linh Linh?

Hay là, Lục Côn kỳ thực không biết nội dung trong ủy thác, hắn chỉ là làm theo ý vị cố chủ kia?

Vậy cố chủ đến tột cùng là ai?

Hắn thông qua Lục Côn ủy thác Mạc Phàm cùng Linh Linh, nhưng lại ủy thác bọn họ diệt trừ Lục Côn?

Sự tình so với tưởng tượng còn phức tạp quỷ dị hơn nhiều.

"Bằng vào sáu ngón, vẫn không thể hoàn toàn khẳng định vấn đề an toàn thực phẩm quốc nội, khó nói là ăn món đồ gì mà phát sinh quái biến." Linh Linh nói.

"Ừ, vậy nên xem phân tích vết máu của cô."

"Vết máu bên tôi đã lấy được, không ngoài dự đoán là huyết dịch của Hồng Ma lúc đó. Hiện tại nếu bắt được huyết dịch của Lục Côn, tiến hành so sánh phân tích, sẽ có kết quả." Linh Linh nói.

"Muốn lấy máu của Lục Côn?"

Mạc Phàm vuốt cằm.

Làm sao thần không biết quỷ không hay bắt được máu của Lục Côn đây?

Lục Côn hẳn là không biết chuyện này, cũng không biết nội dung ủy thác, dưới tình huống lấy một giọt máu của hắn để không bị nghi ngờ, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó khăn thì cũng khó khăn.

"Hay là, để tôi đi cho, hút máu, tôi rất am hiểu?" Liễu Như cười nói.

Huyết tộc đều có thể thần không biết quỷ không hay hút máu tươi người, hoặc là khi ngươi nửa đêm ngủ say, hoặc là đang tình mê say đắm...

"Không được, không được, Lục Côn thực sự là Hồng Ma, cô đi hắn chắc chắn phát hiện, Hồng Ma đối với sinh vật oán niệm rất nặng, không chừng cô bị hắn hút khô linh hồn." Mạc Phàm vội vàng lắc đầu.

Đối phó ma pháp sư khác, Liễu Như dùng một chút mộng cảnh nửa đêm, có thể dễ dàng cướp đi huyết dịch, Lục Côn rõ ràng cũng là người có đạo hạnh.

"Vậy thì từ Lục Chính Tân hoặc Lục Khinh Diêu mà bắt đầu, hai người bọn họ thân cận với Lục Côn như vậy." Liễu Như nói.

"Chúng ta đi làm công tác tư tưởng cho Lục Khinh Diêu và Lục Chính Tân."

...

Lục Chính Tân rất đồng ý phối hợp, hắn biết sự tồn tại của ám dị bộ tộc.

Cũng biết trên thế giới này có một số quần thể đặc thù có thể hóa thân thành người, lúc đó hắn cùng Mạc Ph��m đã thấy sáu ngón trảo của Hồng Ma...

"Tỷ, ta đã nói với tỷ, chuyện này vẫn nên nghiệm chứng một chút. Nếu không phải, vậy chứng tỏ chúng ta lầm, mọi người cũng an tâm hơn, nếu là... Tỷ tưởng tượng xem, một ma quỷ không biết từ đâu chạy đến, chiếm lấy thể xác và linh hồn thúc thúc chúng ta, trời mới biết ngày nào đó hắn xé đi lớp da sẽ làm gì chúng ta?" Lục Chính Tân rất thức thời bắt đầu khuyên bảo Lục Khinh Diêu.

Trên thực tế, Lục Khinh Diêu thân cận với Lục Côn hơn một chút.

Lục Côn không có con cái, nắm giữ quyền lực rất lớn trong tộc, thường chọn mấy mầm non không tệ, người hắn vừa ý để bồi dưỡng.

Trong đó Lục Trảm Thiên là một cháu trai hắn khá yêu thích, thứ yếu là Lục Khinh Diêu.

Về phần Lục Chính Tân, Lục Côn nào thèm nhìn thẳng, thuần coi là một tiểu cháu trai phá sản, đừng gây thêm phiền phức cho mình là được.

Vì vậy, lần hành động này nhất định phải Lục Khinh Diêu ra tay, chỉ có cô mới có khả năng lấy được máu của Lục Côn mà không bị hắn phát hiện.

"Nhưng mà, ta phải làm sao đây, không thể xông lên chọc kim vào tay thúc thúc!" Lục Khinh Diêu khổ sở nói.

Lục Côn có một cỗ uy nghiêm khiến Lục Khinh Diêu kính nể và e ngại, bình thường ở bên ngoài Lục Khinh Diêu có thể biểu hiện khí chất kỹ nữ, nhưng trước mặt Lục Côn nhất định phải ngoan ngoãn như thục nữ.

Bất luận người kia có phải bị ma quỷ bám thân hay không, cô đều rất sợ hãi.

"Cô làm nũng với Lục Côn thúc thúc, nói có bạn danh y nước ngoài đến nhà làm khách, đến lúc đó kiểm tra sức khỏe cho ông ấy, lo lắng ông ấy có vấn đề sức khỏe." Lục Chính Tân có rất nhiều chủ ý.

"Được rồi, ta thử xem."

...

Những khách nhân khác của Lục gia dường như đã bắt đầu nhiệm vụ ủy thác của họ, từng người không thấy bóng dáng, không biết tung tích.

Lục Côn, người thay quyền ủy thác, phái mấy cường giả trong tộc đi nhìn chằm chằm các đội ngũ thuê, phòng ngừa họ giao lưu.

Trên phương diện này, Lục Côn làm rất cẩn thận, nếu không tìm được manh mối sáu ngón, Mạc Phàm cảm thấy hắn thật sự chỉ là một người được thuê muốn có Tinh Hải Thiên Mạch, không muốn sinh sự mà thôi.

"Thúc thúc." Lục Khinh Diêu ở nhà mặc thanh thuần hơn bình thường rất nhiều.

"Không phải bảo cô cùng Lục Chính Tân theo Mạc Phàm sao?" Lục Côn ngồi trong đình, uống một chén trà màu vỏ quýt.

Mấy người mặc âu phục ngồi bên cạnh, tay cầm văn kiện, hẳn là vừa được phân phó xong việc, đã hành lễ rời đi.

"Lục Chính Tân đang theo dõi, hơn nữa bọn họ đang nghỉ ngơi trong phòng, không có ý định ra ngoài." Lục Khinh Diêu nhỏ giọng đáp.

"Ồ, cô đến đây." Lục Côn bình tĩnh nói.

Lục Khinh Diêu sửng sốt.

"Bảo cô đến." Lục Côn ra lệnh.

Lục Khinh Diêu không dám không nghe, đi đến trước mặt L���c Côn.

Lục Côn đưa tay ra, đẩy cằm Lục Khinh Diêu sang một bên, nhìn chằm chằm gò má cô nói: "Có ai đánh cô không?"

"Không, không đau, không đau, là Khinh Diêu không hiểu chuyện." Lục Khinh Diêu hoảng loạn đáp.

"Cô gầy quá, có phải đầu bếp trong nhà không hợp khẩu vị, để ta sai người đổi đi." Lục Côn buông Lục Khinh Diêu ra, thuận miệng nói.

"Không có, không có, là bác Phan, rất tốt." Lục Khinh Diêu vội vàng trả lời.

"Ừ, vậy thì tốt, cô còn chuyện gì sao?" Lục Côn cầm văn kiện, đeo mắt kính gọng đen, trong con ngươi thâm thúy hiếm khi có ánh sáng rực rỡ, khiến người ta không thấy rõ ông đang nghĩ gì.

"Thúc thúc, là thế này, cháu có một người bạn nước ngoài, là bác sĩ kiểm tra sức khỏe nổi tiếng. Dạo này ngài vất vả quá, Khinh Diêu rất lo lắng, nên muốn cho ngài làm kiểm tra sức khỏe nhỏ." Lục Khinh Diêu vội vàng nói.

Lục Côn nghe xong, thả hợp đồng màu trắng xuống, cũng tháo mắt kính gọng đen, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm Lục Khinh Diêu.

Lục Khinh Diêu bị nhìn chằm chằm như vậy, sợ đến suýt chút nữa bỏ chạy.

"Cô có ý gì?" Lục Côn trầm giọng hỏi, không rõ hỉ nộ.

Lục Khinh Diêu hoảng sợ.

"Không, không có ý gì..."

"Chỉ là ngày đó, ngài nói với cháu những lời kia, nói bọn cháu vô dụng."

"Khinh Diêu suy nghĩ suốt đêm, ngài nói rất đúng, những năm này ngài đều lót đường cho chúng cháu, chúng cháu lại không cố gắng quý trọng, ngài khổ cực như vậy, việc trong tộc ngoài tộc đều do ngài quản, sợ ngài mệt nhọc sinh bệnh kín, vừa vặn bạn cháu là chuyên gia..."

"Cháu... cháu chỉ muốn tận hiếu tâm, thúc thúc khỏe mạnh, cháu cũng an tâm hơn."

Lục Khinh Diêu nói xong, mồ hôi đã ướt lưng.

Cô chưa từng nhận ra, ánh mắt Lục Côn, khi nghi vấn mạnh mẽ lại có thể có lực chấn nhiếp đến vậy!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương