Chương 2798 : Sự phẫn nộ của Dạ La Sát
**Chương 2795: Sự phẫn nộ của Dạ La Sát**
"Tát Lãng tính là gì, ả ta bất quá chỉ trốn ở hậu trường, tế hiến mấy kẻ nhỏ yếu chẳng có ý nghĩa gì. Dù số lượng có nhiều hơn nữa thì sao, trên đời này vốn không thiếu nhân khẩu."
"Còn ta, giết chết Hoa Triển Hồng, người đại diện cho đỉnh điểm cấm chú của quốc gia này, lại còn là trấn quốc quân thủ. Chết cả một thành, đối với quốc gia này chẳng đau chẳng ngứa, nhưng Hoa Triển Hồng chết, toàn bộ tuyến bờ biển Đông Hải này còn mấy ai có thể ngăn cản được đế vương trong Thần tộc?"
Cửu Anh dường như chìm đắm trong kế hoạch vĩ đại của mình, vừa nghĩ tới danh tiếng của hắn chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Tát Lãng, bao nhiêu năm ẩn nhẫn, nhẫn nhục đều đáng giá!
Cửu Anh hắn khác với Hồng Y giáo chủ ở chỗ không thích truyền bá những lý niệm quái dị. Vì thân phận bị Giáo Hoàng trói buộc, hắn không thể trắng trợn chiêu mộ môn đồ như Tát Lãng và những Hồng Y giáo chủ khác.
Không có môn đồ, không đủ sức ảnh hưởng, muốn thi hành kế hoạch khiến người nghe tên đã sợ mất mật thì vô cùng gian nan.
Hồng Y Cửu Anh bao năm qua cơ bản đều ẩn mình, chỉ có "Không lòi đuôi" mới có thể dần dần thâm nhập vào tầng lớp cao hơn của xã hội, của quốc gia này. Nếu không, rất dễ bị đào thải bởi những kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, khó mà tiến vào bộ ngành trọng yếu.
Cố Cung Đình là như vậy, đại diện cho thế lực ma pháp mạnh nhất Trung Quốc, cùng nhịp thở với quốc gia, chính phủ, quân đội, Hiệp Hội Ma Pháp. Việc tiến vào nơi này, đồng thời ngồi lên vị trí Nam Thủ trọng yếu, bản thân đã là một sự tình phi thường gian nan.
Để đạt được mục tiêu này, thân phận Hồng Y giáo chủ Cửu Anh này suýt chút nữa hắn đã quên. Thậm chí, nếu không có cơ hội ngàn năm có một, hắn sẽ tiếp tục làm Nam Thủ Bạch Húc, từ từ tiếp quản toàn bộ Cố Cung Đình.
Có Giáo Hoàng chống lưng, hắn có hy vọng rất lớn để leo lên vị trí Thủ Tịch Cố Cung Đình.
Chỉ tiếc, thời đại bây giờ, trở thành Thủ Tịch Cố Cung Đình thì có thể làm gì? Tuyến bờ biển Đông Hải của cả quốc gia đang bên bờ đổ nát, chỉ cần hải yêu toàn diện tấn công, nhân loại chẳng khác nào đám cừu non bị nuôi nhốt, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.
Lý niệm của Hắc Giáo Đình là gì?
Khiến nhân loại diệt vong!
Mà hải yêu đang làm gì?
Kết bạn với hải yêu, chẳng phải là lựa chọn hoàn mỹ nhất của Hắc Giáo Đình hiện nay? Thịnh điển mà toàn bộ giáo hội cần không biết bao nhiêu đời Hồng Y giáo chủ và Giáo Hoàng mới có thể thực hiện, có thể nhờ hải yêu, cái "Thịnh thế" này lập tức sẽ đến!
"Ngươi cho rằng Hoa Triển Hồng có thể sống sót rời khỏi Hawaii sao? Hắn vừa chết, đại quân Hải Dương Thần Tộc sẽ toàn diện tiến công. Đến lúc đó, các ngươi mới thấy được sự mạnh mẽ của Hải Dương Thần Tộc, tuyệt đối không phải những loài bò sát giun dế lục địa như chúng ta có thể chống lại." Hồng Y Cửu Anh lại một lần nữa đi tới mép lầu.
Phía dưới là tiếng gào thét của những Ngư Nhân Đại Tướng. Hồng Y Cửu Anh trở lại bên cạnh Giang Dục, đem hắn từ móc treo hạ xuống, kéo Giang Dục như một con chó chết tới mép lầu.
Máu tươi chảy ròng ròng, Giang Dục lúc này suy yếu đến cực điểm, máu trên người hắn chảy quá nhiều, thần trí bắt đầu không tỉnh táo.
"Nhìn xuống xem." Hồng Y Cửu Anh nói.
Giang Dục liếc mắt nhìn.
Một đống hài cốt, hài cốt đầy đường, hơn nữa đều là của nhân loại.
Số lượng đội ngũ Cung Đình Pháp Sư không nhiều, dù toàn bộ bị ném xuống cho những Ngư Nhân Đại Tướng này cũng không thể tạo thành một hình ảnh đẫm máu như vậy. Nói cách khác, nơi này hẳn là có không ít cư dân không kịp rút lui, cuối cùng bị hải yêu tàn nhẫn ăn thịt.
"Cơ hội ta đã cho ngươi, nhưng ngươi dường như không biết quý trọng. Ngươi không cần lo lắng Dạ La Sát, nó cũng trốn không thoát khỏi nơi này. Rất nhanh ta sẽ vặn cổ nó, ném nó từ đây xuống. Chỉ là không biết các Ngư Nhân Đại Tướng có thích ăn thịt mèo hay không." Hồng Y Cửu Anh mất kiên nhẫn tra hỏi.
Giang Dục không thể giãy giụa, hắn nhắm mắt lại. Thần trí càng mơ hồ khiến hắn có một tia vui mừng, ít nhất không cần sống sờ sờ trải nghiệm thống khổ bị Ngư Nhân Đại Tướng tranh đoạt nhai nuốt.
"Meo ~~~~~"
Một tiếng kêu vô cùng quen thuộc vang lên trong đầu Giang Dục, Giang Dục không tự chủ được thở dài một hơi.
Ở chung với Dạ La Sát lâu sẽ như vậy, dù nó không ở bên cạnh, trong đầu cũng sẽ thỉnh thoảng vang lên một tiếng kêu mềm nhũn...
Năm mười hai tuổi, trong nhà xảy ra biến cố.
Không có người thân thích nào đồng ý thu nhận giúp đỡ.
Giang Dục cầm giấy chứng tử của cha mẹ đến đồn công an, xin vào một khu cô nhi viện cách quê hương hơn 300 km.
Lặn lội đường xa, hết xe lửa, ô tô, xe máy, rồi đi bộ, khi Giang Dục đến được cô nhi viện hẻo lánh đến mức bị người ta quên lãng, phát hiện cô nhi viện này vốn đã bỏ hoang.
Bên trong không có cô nhi khác, cũng không có nhân viên quản lý. Tòa nhà cũ nát giống như một tòa nhà ma, lộ ra vẻ âm u.
Giang Dục không còn nơi nào để đi, chỉ có thể quét dọn một chỗ có thể ngủ, bọc chăn bông đầy tro bụi ở đó qua đêm.
Ngày thứ hai, trời còn mờ tối, Giang Dục nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu rất yếu ớt.
Mở cửa, trước mắt là một con mèo con, dường như mới sinh ra không lâu, lông trên thân còn chưa mọc đủ. Nó cuộn mình, phát ra tiếng kêu như một bé gái sắp bị khí trời lạnh giá cướp đi sinh mệnh.
Mèo con nằm trong một hộp giấy, rõ ràng có người mang nó đến cửa cô nhi viện...
Người mang đến khá tốt bụng, hy vọng có người trong cô nhi viện thu nhận giúp đỡ nó. Nhưng thực tế, cô nhi viện đã rất lâu không có ai, chỉ có Giang Dục, một tiểu cô nhi vừa được đưa đến.
"Tiểu tử, ngươi rất may mắn, ta không có ai thu nhận, nhưng ngươi có." Giang Dục nhớ rõ đây là câu đầu tiên mình nói với Dạ La Sát.
"Meo ~" Tiểu tử rất yếu ớt, nhưng vẫn phát ra một tiếng kêu.
...
Từ sau đó, tiếng kêu này luôn bên tai mình, mặc kệ là thật hay chỉ là trong đầu hiện lên. Mỗi khi có chút mê man và cô độc, âm thanh này luôn khiến mình trở lại thực tại.
Vừa nãy quả thật có chút sợ hãi, run rẩy, suy nghĩ lung tung, nhưng hiện tại tốt rồi.
Chỉ là không biết sư phụ thế nào rồi, hy vọng hắn không sao. Dù sao, mình có được cuộc sống bây giờ, trở thành một Ma Pháp Sư được người kính ngưỡng, là nhờ sư phụ đi ngang qua cô nhi viện một năm sau đó thu nhận mình.
Chỉ cần họ không sao là tốt rồi, mục đích đến đây cũng đã đạt được.
"Ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~"
Cuồng phong thổi nước mưa rơi vào mặt, Giang Dục cảm giác mình bị ném ra ngoài.
Nhưng chưa kịp bị mưa xối xả làm ướt toàn thân, Giang Dục cảm thấy có một năng lượng nhu hòa bao bọc lấy mình, kéo mình trở lại trong lầu.
"Meo ~~~~~~~~! ! ! !"
Tiếng Dạ La Sát lại vang lên, lần này không phải âm thanh nhu hòa truyền đạt cho mình, mà là mang theo vài phần sắc bén, địch ý, tràn ngập sự phẫn nộ vô tận!
Giang Dục lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của Dạ La Sát như vậy, chính là lần có mấy tên lưu manh cố chiếm lấy cô nhi viện và đánh ngã mình xuống đất...