Chương 3015 : Lãng quên cổ quái
## Chương 3012: Lãng quên cổ quái
Khi phục sinh, Tát Lãng ở ngay bên cạnh Văn Thái, nàng ôm một nữ hài chỉ mới một tuổi.
Tát Lãng nhận ra Pelina, liền cười nhạo nàng, điều này làm cho Pelina hận không thể rút kiếm ra đâm nát trái tim mình.
Nàng chung quy vẫn là phụ lòng thần hồn, phụ lòng lựa chọn của Văn Thái, nàng lại một lần nữa không cẩn thận chút nào mà nộp ra tính mạng mình.
Tát Lãng không giết nàng,
Mà dùng bội kiếm của nàng mạnh mẽ cắt một vết thương trên lưng, tùy ý máu tươi ròng ròng.
Vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, lại làm cho Pelina còn cảm thấy khuất nhục hơn cả cái chết.
"Hắc Giáo Đình cũng không thiếu Hồng y giáo chủ, càng còn có một vị Giáo Hoàng không ai biết thân phận thực sự, chuyện này chưa chắc đã là do Diệp Thường làm." Tata nói.
"Ta sẽ điều tra." Pelina nắm chặt nắm đấm.
"Chúng ta tìm thấy nàng, dựa theo phong cách hành sự thường ngày của nàng, tra tấn tàn sát này có lẽ chỉ là một sự khởi đầu." Tâm Hạ nói với Pelina.
"Vâng!"
"Nàng đang trả thù Ishisa, trên thực tế chúng ta không hẳn muốn như vậy..." Tata rất rõ ràng Diệp Thường muốn làm gì.
Ishisa là một đời chi địch của Diệp Thường.
Văn Thái chịu Thần quan thẩm phán, tổng cộng mười một cục đá, ngay thời điểm có tội và vô tội đã ngang hàng, Ishisa là em gái ruột của Văn Thái nhưng lại lựa chọn giết chết Văn Thái!
Đây chính là biến cố lớn nhất và khởi nguồn phân liệt của Parthenon thần miếu lúc bấy giờ.
Ishisa xử tội ca ca của mình!
Diệp Thường hận thấu xương Ishisa, bây giờ Diệp Thường trở thành Hồng y đại giáo chủ Tát Lãng, càng ở toàn thế giới nắm giữ một đám Hắc giáo đồ khiến người nghe tiếng đã sợ mất hồn mất vía, nàng một đường báo thù, tàn nhẫn sát hại hết thảy những người ném viên đá màu đen, không tiếc giết cả nhà, không tiếc giết sạch toàn thành...
Toàn thế giới đều cho rằng Tát Lãng là một kẻ điên, gặp người liền giết, chỗ đi qua tuyệt không có dấu hiệu sự sống, nhưng những người từng ở bên cạnh Văn Thái này đều rõ ràng, tất cả những thứ này đều là bởi vì một lựa chọn của Ishisa!
Chính Ishisa đã biến Diệp Thường thành Hồng y đại giáo chủ Tát Lãng, Tát Lãng càng ngày càng lớn mạnh, rốt cục bắt đầu báo thù cuối cùng của nàng rồi.
"Ta đến bên Ishisa hỏi dò tình hình cụ thể, ngài bận rộn cả ngày, đã đến lúc nên nghỉ ngơi sớm, có tiến triển gì ta sẽ báo cáo với ngài đầu tiên." Pelina thấy Tata không muốn nói thêm, liền hành lễ nói.
Tâm Hạ gật đầu, để Pelina rời đi.
"Ngài cũng nghỉ ngơi sớm." Tata biết hôm nay mình đã nói rất nhiều lời không nên nói, cảm thấy nên sớm cáo lui thì tốt hơn.
Tâm Hạ xác thực rất mệt, nàng thậm chí không nhớ mình có ăn tối hay chưa.
Thay một bộ xiêm y, Tâm Hạ đang định đi tìm một người, thì đại điện ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ chậm.
"Tâm Hạ, bận xong chưa?" Người đàn ông trung niên đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Ừm, ba ba đi đâu vậy, cả ngày hôm nay đều không thấy đâu." Tâm Hạ cũng nở nụ cười, nhìn thấy người thân đều cảm thấy đặc biệt thư thái, dường như toàn bộ Thánh Nữ điện lạnh như băng đều có thêm nhiệt độ.
"Ôi, đừng nói nữa, đi nhầm, chạy đến một tòa Thánh Nữ điện khác, con không biết đâu, lúc ta hỏi người ta Diệp Tâm Hạ, tiểu cô nương kia mặt tái mét luôn." Mạc Gia Hưng vô cùng lúng túng nói.
"Ngươi chạy đến chỗ Ishisa?" Tâm Hạ nháy mắt.
"Ishisa là ai? Là một vị thánh nữ khác sao? Cũng không thể trách ta, khi ta lạc đường, có một nữ sĩ chỉ đường cho ta, nàng nói Thánh Nữ điện ở bên đó, ta nào có biết nơi này có hai tòa Thánh Nữ điện, cứ tưởng là đường về đây." Mạc Gia Hưng mặt khổ sở.
Người phụ nữ kia cũng thật hồ đồ, Thánh Nữ điện có hai cái, cũng có thể nói sớm cho mình một tiếng chứ.
"Có lẽ nàng cho rằng ngươi là thăm người thân bên đó." Tâm Hạ nói.
"Mạc Phàm tiểu tử kia cũng thật là, thế nào cũng phải để ta chờ ở Athens, ta ở đây có chút không quen, Thần Nữ phong toàn là cô nương. Vẫn là London thoải mái, các loại hoa hoa cỏ cỏ gì đó, tốt xấu còn có Trác Vân lão ca chơi cờ với ta." Mạc Gia Hưng nói.
"Tại con, luôn không có thời gian tiếp ngài." Tâm Hạ có chút xấu hổ nói.
"Kh��ng có gì, không có gì, nơi này kỳ thực cũng rất tốt, ngày mai ta đi vào trong thành, không chỉ ở mãi trên núi." Mạc Gia Hưng nói.
"Được, con để Chris đi cùng ngài."
"Không cần, không cần, tự ta đi dạo một vòng, một mình đi trong thành Athens, vẫn là rất tự tại. Haizz, vẫn là con gái tốt, vừa làm được đại sự, còn có thể ngoan ngoãn lo cho gia đình, nào giống Mạc Phàm dã tiểu tử kia, như đứa trẻ lang thang, xưa nay không thấy mặt, gần đây càng là điện thoại cũng không gọi một cuộc!" Mạc Gia Hưng oán hận nói.
Diệp Tâm Hạ do dự một hồi, cuối cùng vẫn là không nói ra sự tình.
Mạc Gia Hưng trạng thái hiện tại rất tốt, ông vốn không phải người tu hành, rất nhiều chuyện ông không biết, rất nhiều chuyện ông cũng không cần thiết phải đụng vào.
"Ba ba, có thể kể cho con nghe một chút chuyện trước kia không, chính là..." Tâm Hạ có chút khó mở miệng.
"À, đều qua nhiều năm rồi, ta cũng không nhớ rõ l���m, vào lúc ấy sát vách có căn nhà cũ, mẹ con dẫn con đến đó ở, chúng ta liền thành hàng xóm." Mạc Gia Hưng biết Tâm Hạ muốn hỏi gì, hồi ức nói.
"Có nhiều chuyện chi tiết nhỏ hơn không?" Tâm Hạ hỏi tiếp.
"Cũng không có gì, mẹ con nhìn qua cũng bình thường, chỉ là ngốc nghếch, dường như thổi lửa nấu cơm, giặt quần áo quét tước, chăm sóc trẻ con việc gì cũng không biết, vì vậy rất nhiều lúc phải qua tìm ta giúp đỡ, thường xuyên qua lại liền quen thuộc, sau đó hai nhà chúng ta liền kết hợp thành một nhà." Mạc Gia Hưng cũng không cảm thấy trong chuyện này có gì khó hiểu.
Cô nhi quả phụ, Mạc Gia Hưng làm hàng xóm liền cố gắng giúp đỡ, sau đó cùng nhau sinh hoạt một thời gian ngắn, mẹ Diệp Tâm Hạ lại đột nhiên biến mất, Mạc Gia Hưng lúc ấy chỉ cảm thấy đó là chuyện thường tình.
Dù sao một cô gái cũng không muốn bị một đứa con gái hành động bất tiện làm liên lụy, có lẽ nàng muốn cuộc s���ng tự do hơn, nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Mạc Gia Hưng chăm sóc Tâm Hạ như con gái, huống hồ Mạc Phàm cũng rất yêu thích Tâm Hạ, coi như em gái ruột mà che chở.
Cuộc sống tuy gian khổ một chút, nhưng hai đứa bé đều khỏe mạnh lớn lên, Mạc Gia Hưng vẫn rất vui mừng.
Mạc Gia Hưng nhìn Tâm Hạ, trong đầu bỗng nhiên nhớ ra có một chuyện rất quan trọng muốn nói với Tâm Hạ, nhưng lời đến bên miệng, sự kiện kia đột nhiên "không cánh mà bay".
Khi Mạc Gia Hưng nỗ lực suy nghĩ, càng nghĩ càng lệch khỏi chuyện mình muốn nói với Tâm Hạ, quái lạ đến cực điểm.
Sau một hồi lâu, Mạc Gia Hưng không thể không bỏ cuộc.
"Sao đột nhiên muốn biết những chuyện này, là gặp phải chuyện gì liên quan đến nàng sao?" Mạc Gia Hưng hỏi.
"Cũng không phải, chỉ là gần đây nhớ lại một vài chuyện khi còn bé, muốn cùng ngài tán gẫu một chút, cũng không biết là ảo giác của con, hay là thật đã xảy ra." Tâm Hạ nói.
"Chuyện nhỏ như vậy mà con còn nhớ à."
"Ừm, có chút ấn tượng."