Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 548 : Huyết tộc cũng coi như vong linh

Minh Châu học phủ hôm nay sôi trào khắp chốn.

Sáng sớm chuyện đã xảy ra đã diễn biến thành vô số phiên bản, trong ngoài giáo đều truyền bá, vốn dĩ Mạc Phàm đã danh tiếng vang xa, nay quả thực biến thành nhân vật cấp bậc truyền kỳ.

Dưới sự không bình tĩnh, càng nhiều người chờ mong trận đề danh chi tranh cuối cùng này, ai sẽ đứng hàng thứ nhất.

Chỉ là, những người quen thuộc Mạc Phàm, bao gồm ba vị đội hữu của hắn, đều đã biết, hắn sẽ không xuất hiện trong bất kỳ cuộc tranh tài nào nữa, h���n chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Ma Đô, đi tới Cổ Đô, nơi mà đến nay vẫn khiến người ta bàng hoàng.

Bây giờ vô số người đang thoát ly Cổ Đô, vong linh chi loạn khiến quá nhiều người chết oan chết uổng, có người dự đoán đây là một hồi hoắc loạn kinh khủng nhất trong ngàn năm qua, cũng có người nói đó chỉ là một ít tặc nhân cố ý nói ngoa... Nhưng ngay cả những thợ săn pháp sư xuất sắc nhất từ nơi đó trở về cũng không muốn nói về bất kỳ sự kiện nào liên quan, mầm họa chiến lược do người đề nghị Giả Chúc Mông cũng đã đích thân tới cô độc, quân pháp sư nhiều lần điều động, cũng đã cho thấy việc này không phải là không thể xảy ra.

Cổ Đô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể giải đáp.

Mạc Phàm không phải đi mở ra bí ẩn khủng bố này, hắn chỉ là đi tìm một người... Tìm lại người đồng bọn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tìm lại người đã không quản ngại ngàn dặm đ���n Động Đình Hồ tìm kiếm mình khi hắn hóa thân thành ác ma.

Hai cái tinh phách đã tiêu hao hết toàn bộ tích trữ để mua, Mạc Phàm đến nay vẫn không cam lòng sử dụng.

Không sai, tin nhắn bên trong truyền đến chính là tin qua đời.

Thế nhưng đối với một người bạn như vậy, nguyên tắc của Mạc Phàm là: Sống thì thấy người, chết phải thấy xác!

Một hàng chữ ngắn ngủi này, quyết không thể phán quyết bạn thân của mình tử hình,

Càng không thể đại biểu cho việc hắn từ đây biến mất khỏi thế giới này, đều là thật vất vả từ trong tai nạn ở Bác Thành sống sót, cũng là ở trong máu tươi và hy sinh mà hiểu rõ sinh mệnh đáng quý đến nhường nào.

Giả như hắn thật sự chết rồi, dù cho hài cốt không còn, vậy cũng nhất định phải tự mình xác nhận!

Giả như hắn còn sống, sống ở một góc nào đó không ai biết, dù cho sống giữa biển vong linh mênh mông, mình cũng nhất định sẽ mở một con đường máu để mang hắn sống sót trở về. Đây là lời hứa giữa huynh đệ, Trương Tiểu Hầu lúc trước đã làm được.

Hiện tại là đến lượt mình...

...

Ngước nhìn tòa thành thị phồn hoa bị sương mù đen bao phủ, đi trên con đường dài, Mạc Phàm đột nhiên nhớ tới lời mà Ngả Giang Đồ đã nói.

Quân pháp sư thời khắc đều phải đề cao cảnh giác, cùng yêu ma Tử thần làm bạn, Trương Tiểu Hầu có hay không cũng sẽ có ngày đó, Mạc Phàm sao lại không cân nhắc qua.

Lúc trước Trương Tiểu Hầu lựa chọn nhập ngũ, hắn đã muốn phủ quyết, nhưng nghĩ tới hình ảnh Trương Tiểu Hầu ôm Hà Vũ khóc đến tan nát cõi lòng, Mạc Phàm, với tư cách là đại ca, liền rất rõ ràng, mình không thể khuyên nổi hắn.

Những năm này, Trương Tiểu Hầu trưởng thành rất nhiều, gặp chuyện bình tĩnh, đối mặt yêu ma hung tàn cũng không biến sắc, là một quân pháp sư xuất sắc. Nhưng chỉ cần đứng trước mặt mình, cái tên này lại trở về dáng vẻ đứa trẻ, nóng lòng khoe khoang, lại còn nghe lời.

Kỳ thực Mạc Phàm rõ ràng, cái tên này chỉ là muốn nhận được sự tán thành của mình, với tư cách là một người đại ca.

Ánh đèn đường màu da cam, chiếu vào người Mạc Phàm, kéo cái bóng của hắn dài lê thê...

Đã là đêm khuya, vùng này miễn cưỡng có một ít đèn neon đỏ, nhưng cũng không náo nhiệt lắm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của người qua đường.

Dưới ánh đèn đường, ánh sáng màu vàng có thể soi sáng rất nhiều thứ, xe ô tô đỗ lộn xộn, đường phố được quản lý tinh xảo, thân hình cô độc của mỗi người qua đường... Mà ở trên đèn đường, những nơi ánh sáng không chiếu tới, không ai phát hiện ra trong bóng tối, một dáng người tinh tế, có phần gầy gò, đường viền giống như một thiếu nữ, đang đứng yên trên đèn đường, không phát ra một tiếng động, xa xa nhìn chăm chú người đi đường bên dưới.

Đột nhiên, cô ảnh kia đứng im tại chỗ, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn kỹ vào góc chết trên đèn đường, nơi mà người khác coi là một mảng hắc ám.

"Đừng quên, ta cũng nắm giữ ám ảnh năng lực." Mạc Phàm nở một nụ cười, nói với nữ tử có vẻ thích hợp xuất hiện trong truyện thần quái.

Nữ tử có vẻ kinh hoảng, xoay người muốn bay vào bóng tối...

"Đừng đi." Mạc Phàm gọi lại nàng.

Cô gái kia lúc này mới có chút lay động trên đèn đường, nhưng nàng vẫn không hiện thân từ trong bóng tối, chỉ dùng đôi mắt sáng như trăng nhưng không giống mắt người nhìn kỹ Mạc Phàm.

"Ta cần sự giúp đỡ của ngươi." Mạc Phàm nói.

"Ta?" Âm thanh thanh linh cẩn thận từng li từng tí một cuối cùng cũng nhẹ nhàng vang lên.

Mạc Phàm gật đầu.

Nữ tử trong bóng tối có vẻ vui mừng, suýt nữa thì từ trên cao rơi xuống.

"Muốn ta làm thế nào?" Âm thanh của nữ tử phiêu diêu, trong đêm có vẻ kỳ ảo.

"Ta muốn ��i một chuyến Cổ Đô, nơi đó đầy rẫy những sinh vật vong linh đáng sợ, theo ta được biết..." Mạc Phàm nói được nửa câu thì dừng lại.

"Quỷ hút máu cũng thuộc về một loại vong linh." Nữ hài bổ sung.

"Ừ, vì vậy ta hy vọng ngươi đi cùng ta." Mạc Phàm nói thật.

"Ngươi là trưởng bối của ta, dặn dò ta làm việc là được." Nữ hài trái lại rất hoạt bát, đôi mắt kia đã lấp lánh.

"Được... Được rồi." Mạc Phàm nghe danh xưng này, vẫn cảm thấy là lạ.

Lúc này, Liễu Như đã chậm rãi từ trên cao phiêu xuống, còn ở trước khi trở thành quỷ hút máu, nàng chỉ là một cô gái thanh tú xinh đẹp, chắc hẳn có rất nhiều chàng trai hàng xóm thầm mến nàng, nhưng sau khi hóa thân thành Huyết tộc, khí chất của nàng có sự thay đổi rõ rệt, tư thái không còn gầy gò yếu đuối như trước, mà xen lẫn giữa ngây ngô và thành thục, thuần khiết và quyến rũ đều có, thanh nhã và gợi cảm cùng tồn tại.

Hương vị tràn ngập, là loại mùi hương vô tình câu đi hồn phách của nam nhân, đến từ làn da tràn đầy sức sống thanh xuân của nàng.

Vẻ âm u đầy tử khí của Huyết tộc ở Liễu Như hoàn toàn không nhìn thấy, ngược lại còn tăng thêm cho Liễu Như, vốn chỉ là một cô gái bình thường, rất nhiều khí chất thần bí cao quý.

Rất mê người, Mạc Phàm phải thừa nhận Liễu Như quyến rũ hơn rất nhiều so với khi còn nhu nhược.

Nghĩ đến một nữ nhân như vậy mỗi đêm lén lút lẻn vào phòng mình, sau đó nằm bên cạnh mình, đưa đôi môi đỏ tươi tuyệt đẹp đến gần, Mạc Phàm liền cảm thấy huyết thống bành trướng.

"Ngươi làm sao vậy?" Liễu Như tiến tới, nhỏ giọng hỏi.

"A, không có gì, ta hỏi là ở Ma Đô có quỷ hút máu nào bắt nạt ngươi không, có thì cứ nói cho ta." Mạc Phàm vội vàng đánh trống lảng, che giấu sự lúng túng.

"Có thì ngược lại có, nhưng bây giờ bọn họ thật không dám đến mảnh đất này."

"Sao, n��i thành này của chúng ta có Huyết tộc mạnh bảo kê sao?" Mạc Phàm nhướng mày hỏi.

Liễu Như nhìn Mạc Phàm, đôi mắt đơn thuần chớp chớp.

"Ấy... Ngươi bảo kê?" Mạc Phàm rất nhanh phản ứng lại, hơi kinh ngạc nói.

Liễu Như ngượng ngùng cười cười.

Nói như vậy, người mới trong Huyết tộc cũng sẽ bị bắt nạt, như Liễu Như, một thiếu nữ có thể nói là hiền lành, càng dễ bị các Huyết tộc khác bắt nạt.

Ban đầu Liễu Như xác thực nhiều lần gặp phải quấy rầy, Liễu Như tính tình ôn hòa cũng tận lực nhường nhịn, nhưng sau khi nhường nhịn, nàng phát hiện những tiểu yêu tiểu ma kia càng làm tới.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể vận dụng vũ lực.

Sau khi vận dụng vũ lực, Liễu Như phát hiện thực lực của mình trong Huyết tộc tính ra rất mạnh!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương