Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 561 : Biến chủng vong linh

"Tiểu Lạc à, thuốc sắc xong chưa?" Một giọng nói trung niên khàn khàn của ông lão vang lên.

"Xong rồi, ông ngồi ở bếp lò đợi một chút." Bên trong phòng vọng ra tiếng của Tô Tiểu Lạc.

"Tốt, nghe Dương lão đầu nói con đã bắt đầu phối thuốc, thật là khiến người ta vui mừng khôn xiết, con biết từ khi Quan đại thúc đi rồi, chúng ta ở cái thôn này nếu mà mắc phải bệnh tật gì thì chỉ còn nước bó tay, cũng còn may có con ở đây..." Ông lão khàn khàn cười nói.

"Đâu có, còn phải cảm tạ Phúc Đại, h���n liều mình đến Đại Vũ hái thuốc thang." Tô Tiểu Lạc nói.

"À, à, ta nói chuyện phiếm với Phúc Đại."

Trong nhà gỗ, lò lửa thỉnh thoảng có một chuỗi đốm lửa tí tách nhảy nhót, tiểu hỏa tinh liền lập tức trốn ra, lưu lại một vết cháy khét trên vách gỗ.

Ông lão đang nói chuyện khoác một cái áo tơi, ông ta thả áo tơi vào một cái giỏ trúc, lộ ra một khuôn mặt được bảo dưỡng khá tốt, chỉ là khi cười lên thì đầy nếp nhăn, khiến người ta dễ dàng đoán ra tuổi của ông.

"Phúc Đại, ngươi đúng là Phúc Đại mạng lớn a." Ông lão Tạ Tang nở nụ cười, dùng tay vỗ vai người thanh niên gầy gò chất phác.

"Ngươi làm đau ta." Thanh niên gầy gò ngơ ngác quay đầu, dùng một giọng điệu vô cảm nói.

"À, xin lỗi, ta quên mất ngươi cũng có vết thương ở đây." Lão nhân Tạ Tang ngồi xuống trước mặt thanh niên gầy gò, cười ha hả nói.

Thanh niên gầy gò vẫn cứ ngốc nghếch ngồi ở đó, không hề phản ứng với những lời Tạ Tang nói.

Lão nhân Tạ Tang khẽ thở dài một hơi, mở miệng hỏi Tô Tiểu Lạc trong phòng: "Hắn đây là mất trí nhớ, hay là biến thành kẻ ngốc rồi?"

"Ta không biết, Dù sao cũng ngơ ngác." Tô Tiểu Lạc đáp.

"Mất trí nhớ thì còn tốt, chắc là tinh thần chịu đả kích gì đó, hoặc là đầu bị trọng thương gây bế tắc, cái này còn có thể chữa trị. Nếu là vì trọng thương mà biến thành kẻ ngốc, muốn khôi phục thì khó rồi." Tạ Tang tiếp tục nói.

"Thuốc xong rồi!" Tô Tiểu Lạc xách theo một bình thuốc đen thùi lùi đi ra.

Tạ Tang nhận lấy, Tô Tiểu Lạc vội vàng nhắc nhở ông ta cẩn thận nóng, Tạ Tang lúc này mới phản ứng được, suýt chút nữa làm đổ bình thuốc vừa sắc xong.

"Lớn từng này rồi, còn hấp tấp đoảng vị, làm sao chăm sóc tốt cái thôn này a!" Tô Tiểu Lạc trách mắng Tạ Tang.

"Khà khà, đừng trách trưởng thôn ta không nhắc nhở con, con cũng không còn nhỏ nữa, lại còn ở chung một nhà với thằng bé kia..."

"Mau mau mang đi đi!"

"Được được được."

Tạ Tang vừa rời đi, Tô Tiểu Lạc có chút mệt mỏi vỗ vỗ bờ vai đau nhức của mình.

Nàng liếc nhìn Trương Tiểu Hầu đang ngồi như khúc gỗ trước chậu than, thấy hắn không để ý đến mình, không khỏi hừ một tiếng.

Liền hừ vài tiếng, Trương Tiểu Hầu vẫn ngồi ở đó thờ ơ không động lòng, điều này khiến nàng tức giận đến giậm chân, dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác cũng lười nhìn hắn.

"Không xong rồi! ! Không xong rồi! ! ! !"

"Mau trốn đi, mau mau trốn đi! ! !"

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng kêu thất kinh của một vị đại thẩm.

Tô Tiểu Lạc vội vội vàng vàng đẩy cửa sổ ra, thấy Tạ đại thẩm đang thất kinh chạy về phía trong thôn, chạy trốn quá gấp đến nỗi bà ta vấp ngã hai lần xuống vũng bùn.

"Sao vậy, Tạ đại thẩm!" Tô Tiểu Lạc vội vàng hỏi.

"Vong linh, có vong linh �� cửa thôn... Thôn trưởng bị ăn tươi rồi..." Tạ đại thẩm rõ ràng là bị dọa đến nói năng lộn xộn, giọng nói run rẩy đến cực điểm.

"Ta đi xem sao..." Tô Tiểu Lạc lập tức mặc áo tơi, lập tức bước ra khỏi phòng.

Trương Tiểu Hầu thấy nàng đi ra ngoài, dù muốn hay không cũng đi theo, rất sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong thôn truyền đến tiếng kêu sợ hãi của một vài thôn dân, có mấy người nhát gan liên tục lăn lộn trốn về phía sâu trong làng...

Tô Tiểu Lạc và Trương Tiểu Hầu hai người trực tiếp chạy đến cửa thôn, kinh hoàng phát hiện con đường ở cửa thôn đã đỏ rực một mảnh, huyết dịch lẫn vào trong nước mưa chảy thành dòng, chia thành vô số nhánh lan tràn ra ngoài cửa thôn.

Mấy người thôn dân trẻ tuổi lực lưỡng đang cầm cuốc đứng dưới trận mưa to, bọn họ không dám đến gần cửa thôn, chỉ có thể trừng mắt nhìn chòng chọc vào con xác thối đang gặm nhấm xác của thôn trưởng...

"Chuyện gì xảy ra, thôn trưởng không uống nước giếng Côn Tỉnh sao?" Tô Tiểu Lạc nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, sắc mặt trắng bệch.

"Đương nhiên là uống rồi, nhưng con vong linh này không biết chuyện gì xảy ra, lại tấn công chúng ta... Chắc là vong linh biến chủng rồi!" Người thôn dân run rẩy cầm cuốc hộ thân nói.

"Nhất định là bị nguyền rủa, Hoa Thôn chúng ta nhất định là bị nguyền rủa rồi! Một tuần trước lão Hạ chết dưới móng vuốt của vong linh, ba ngày trước bên trong cũng chết một người, hôm nay lại bị tập kích ở cửa thôn vào lúc chạng vạng... Không bao lâu nữa rất nhiều vong linh sẽ xông vào làng và... ăn thịt chúng ta. Nguyền rủa, ta đã nói không thể làm loại chuyện đó, chúng ta bị nguyền rủa rồi! !" Một người thôn dân trung niên khác sợ hãi đến nói năng lộn xộn.

Con xác thối tàn nhẫn đến cực điểm, sau khi ăn nội tạng của lão nhân xong dường như vẫn chưa đủ, đột nhiên đ��nh về phía một người thanh niên thôn dân khác đang vọng tưởng xua đuổi nó.

Thanh niên thôn dân kia còn chưa kịp vung liêm đao, đã bị cắn đứt yết hầu, máu tươi bắn ra, dưới màn mưa xám xịt trông thật kinh hãi! !

Thôn dân dựa vào phương thức hộ thể đặc thù, không bị vong linh tấn công. Nhưng một khi tình huống này xảy ra, bọn họ thậm chí còn không chống đỡ nổi một con xác thối!

"Chạy mau!"

Mấy người thôn dân trẻ tuổi lực lưỡng lập tức sợ đến hồn phi phách tán, bỏ chạy về phía trong thôn.

"Không thể để nó vào thôn!" Tô Tiểu Lạc muốn gọi lại mấy người thôn dân kia, ai ngờ bọn họ sợ hãi đến hồn bay phách lạc, chạy trốn còn nhanh hơn ai hết.

Tô Tiểu Lạc cắn răng, vội vội vàng vàng chạy về phía hàng rào gỗ...

Con xác thối chưa hoàn toàn vào thôn, nếu có thể buông cửa gỗ xuống, có thể hóa giải nguy cơ lần này, gỗ làm hàng rào là Hôi Mộc, vong linh trời sinh không thích loại gỗ này, sẽ tránh xa thôn trang...

Tô Tiểu Lạc chạy về phía cơ quan mở cổng, ai ngờ con xác thối lập tức tập trung đôi mắt xanh lục vào nàng.

Xác thối bỏ mặc người thôn dân trẻ tuổi đang bị gặm dở, như một con chó hoang đói khát, điên cuồng nhào về phía Tô Tiểu Lạc.

"Ngươi làm cái gì vậy, không muốn sống à!" Một bà bác hét lên.

Tô Tiểu Lạc quay đầu lại, kinh hoàng phát hiện xác thối đang lao về phía mình, tốc độ nhanh kinh người, như thể chỉ trong chớp mắt đã nhào tới trước mặt.

"Hỏa Tư!"

"Nổ Tung!"

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trên con đường nhỏ lầy lội, một ngọn lửa xông ra giữa màn mưa dày đặc, chuẩn xác rơi vào người con xác thối.

Ngọn lửa nổ tung, lập tức đánh bay con xác thối ra ngoài, nổ đến thân thể thối rữa.

"Các ngươi làm sao đối phó được vong linh, mau rời đi!" Trên con đường thôn lầy lội, một thanh niên có hàng lông mày rậm kêu lên.

Những người thôn d��n đang hoảng hốt chạy trốn vừa nhìn thấy thanh niên, liền như nhìn thấy Phật tổ cứu mạng...

"Tốt quá rồi, Hồng Tuấn ngươi ở trong thôn, lần này có cứu!"

"Hồng Tuấn, con xác thối này rất hung tàn, hay là đợi phụ thân ngươi đến rồi cùng nhau đối phó?" Mấy người thôn dân vội vội vàng vàng chạy tứ tán, trốn sau lưng thanh niên tên là Hồng Tuấn.

"Hừ, một con xác thối, một mình ta có thể đối phó." Trên mặt thanh niên tên là Hồng Tuấn lộ ra một tia ngạo khí!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương