Chương 624 : Một lần diễn thử
Ở thời điểm Liễu Như nói ra có phương pháp để ma năng của Mạc Phàm khôi phục nhanh chóng, trong đầu hắn hầu như theo bản năng vang vọng những công pháp âm dương thải bổ, nam nữ song tu trong võ hiệp, tiên hiệp. Huyết tộc nếu truyền tới từ phương Tây, hẳn cũng có loại bí thuật này.
Mạc Phàm nhìn như chất phác, kỳ thực rất tinh ranh, ra vẻ "Ta nằm đây, cô tự động làm, ta không hiểu lắm"
"Ta đi bắt mấy con Quỷ Tướng về, rút đi năng lượng hồn phách của chúng, rồi phụng dưỡng vào thế giới tinh th���n của anh, ma năng sẽ khôi phục." Liễu Như nói.
"Ồ, thân thể cô không sao chứ?" Mạc Phàm nhướng mày hỏi.
"Ừm, không sao." Nói rồi Liễu Như còn cố ý cho Mạc Phàm xem vết thương trên cánh tay, vết bỏng rõ ràng vừa nãy giờ đã nhẵn nhụi như ngọc, bóng loáng đến cực điểm!
Người ta nói Huyết tộc là chủng tộc có năng lực hồi phục mạnh mẽ nhất, giờ Mạc Phàm đã tin, Liễu Như vừa nãy còn có vẻ suy yếu, lập tức mạnh mẽ như mèo, nhẹ nhàng bay ra sân.
Mạc Phàm quả thực mệt mỏi, trong đầu không ngừng hiểu sai, nhưng cơn buồn ngủ ập đến, lại được khí ấm dễ chịu vây quanh, cả người liền nằm xuống, ngủ say như chết.
Đổi lại ngày thường Mạc Phàm sẽ lưu lại chút cảnh giác, dù sao tòa thành này đã không còn chút an toàn nào, nhưng tinh thần mệt mỏi khiến hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn, mặc kệ hành thi đi lại, lại càng không quản cái gì Hài Sát Minh Chủ!
...
...
Mây đen tối om om, trực muốn phá hủy hình hài Cổ Đô.
Mưa băng như tên bắn, thẩm thấu vào căn cơ Cổ Đô.
Đáng sợ hơn là những hung linh bò ra từ mộ huyệt, quỷ trủng, mồ mả, lăng mộ không muốn rời đi, mưa lớn phủ kín đại địa, bức tường ngoại thành vốn nguy nga đứng vững lại như đê đập yếu ớt, thân thể nhu nhược căn bản không chống đỡ được triều cường hung linh!
Ngoại thành tường hoàn toàn bị phá vỡ, gạch đá dày đặc ầm ầm sụp đổ, thành lầu cao cao đổ xuống như đất nặn, càng không cần phải nói đến những phòng ốc trên đường phố...
Từ giữa tường thành nhìn ra bên ngoài, tòa Cổ Đô phạm vi mười mấy cây số đã bị đại dương màu đen nhấn chìm, nhà lầu, đường phố, quảng trường, công viên, trường học, bệnh viện toàn bộ bị hung linh xông vỡ, đến cả hài cốt cũng không nhìn thấy một chút!
Hung linh rốt cục vào thành, từ bốn phương tám hướng dâng lên, đáng sợ nhất không phải năng lực nuốt chửng của đại dương hung linh, mà là phía sau triều tuyến hung linh ép sát từng bước, một mảng đen nghịt liên miên không biết bao nhiêu km, khiến người ta không khỏi hoài nghi chúng mới là kẻ xâm lăng Tử Vong của quốc gia này.
"Bộ tộc, bộ lạc, quốc gia... Vong linh quốc gia, vong linh quốc gia." Trên tháp quan sát của gác chuông cao vút, một thanh âm già nua nỉ non như ngâm xướng, lại như đang cầu xin cho thành phố sắp chết vong này.
Cổ Đô sừng sững mấy ngàn năm, lẽ nào sẽ biến mất trong lịch sử vào một ngày mưa này sao?
Hung linh phủ kín đường chân trời đã nuốt chửng thành, kết giới màu vàng này thật sự có thể ngăn cản được vô số xâm lăng?
Rốt cuộc là cái gì khiến hung linh mấy chục năm, hơn trăm năm, mấy trăm năm, hơn một nghìn năm cũng tỉnh lại từ trong bụi bặm, hóa thành một hồi hạo kiếp vong linh khiến người tuyệt vọng như vậy?
"Có thể hiệu lệnh nhiều vong linh như vậy... Vong linh quốc gia quốc chủ đã tỉnh lại rồi sao?" Đại nghị viên Chúc Mông sắc mặt trắng bệch nói.
"Phải xem là vong linh quốc chủ thời đại nào, chỉ mong không phải nó." Chung Lâu Ma Pháp Hiệp Hội hội trưởng Hàn Tịch thở dài nói.
"Hội trưởng, ngài nói nó là..." Quân ty Lục Hư cau mày hỏi.
"Thứ có cùng tuổi tác với tòa thành này." Hội trưởng Hàn Tịch không trực tiếp nói ra, thực sự là ông không muốn tin.
"Những hung linh này giết không hết, kết giới Nội Thành e rằng cũng không trụ được bao lâu, đặc biệt là quân chủ cấp vong linh xung kích... Hiện tại vong linh mạnh nhất chúng ta biết là Sơn Phong Chi Thi, nó ở bắc thành không ngừng ném Nhục Khâu Thi Thần vào thành thị." Săn Bắn Giả Liên Minh trưởng lão Lăng Khê nói.
Lăng Khê là một vị nữ pháp sư phong vận còn sót lại, da dẻ được bảo dưỡng rất hồng hào, nhưng nếp nhăn rất rõ ràng, tựa hồ hết thảy năm tháng và trải qua đều lắng đọng ở khóe mắt, không sợ hãi vạn phần như những nữ pháp sư khác, cũng không cố gắng trấn định như những người có địa vị cao, bà chỉ tùy sự mà xét, không đau khổ không vui.
"Sơn Phong Chi Thi giao cho Cấm Vệ Thủ Tịch đi, hắn là chiến đấu pháp sư mạnh nhất, ta nghĩ Sơn Phong Chi Thi cũng kiêng kỵ hắn, dù sao bọn họ từng giao thủ." Hiệp hội hội trưởng Hàn Tịch nói.
"Nam Diện Ma Giác Quỷ Chủ giao cho người của ta." Lăng Khê nói.
"Phía tây là thứ gì, đến nay vẫn chưa xuất hiện sao?" Chúc Mông hỏi.
"Hẳn là quỷ vật giỏi ẩn mình, chưa thấy chân thân, nhưng bên trong toàn là ác quỷ, quỷ tướng, quỷ thần, nhiều lúc không thấy gì, chỉ thấy thi thể khắp nơi." Lý gia gia chủ Lý Vu Kiên nói.
Tranh đấu thế lực chẳng có gì lạ, nhưng lúc này thế lực nhất định phải ôm chặt thành đoàn, vinh nhục cùng hưởng.
"Chúc Mông nghị viên, ngài đoán chính xác, nước mưa quả thật có vấn đề. Dược sư chúng tôi đo được trong nước mưa có một thứ có thể gọi là Cửu U Chi Lộ, nếu vong linh muốn xuất hiện vào ban ngày, nhất định phải có một mảnh tử khí nồng nặc để đảm bảo chúng hô hấp bình thường, nhưng mưa lớn đổ xuống, Cửu U Chi Lộ cho chúng sinh cơ..." Một dược sư mặc áo dài trắng vội vã đi tới nói.
"Thật sự là mưa?" Chúc Mông kinh ngạc trong lòng.
"Là nước mưa gây ra?" Hội trưởng Hàn Tịch kinh ngạc nhìn màn mưa.
Sáng sớm là thời điểm Cổ Đô phòng bị lỏng lẻo nhất, nếu đại quân vong linh kéo tới vào ban đêm, thành thị không thể bị phá vỡ nhanh như vậy.
Dùng nước mưa để hung linh có thể qua lại vào ban ngày, sau khi trải qua một đêm đại chiến mệt mỏi bên ngoài thành, mới phát động âm mưu nước mưa này, nếu đây thực sự là do người gây ra, kẻ âm mưu này tâm địa hiểm ác đến mức nào!
"Thật giống hệt tai nạn Bác Thành." Chúc Mông nghị viên trầm giọng nói.
Hắc Giáo Đình, quả nhiên là bọn chúng!
"Không phải giống hệt..."
Bỗng nhiên, một thanh âm xa lạ chen vào cuộc nói chuyện của các vị có địa vị cao.
Mọi người quay người lại, thấy một nam tử bao bọc kín mít chậm rãi đi lên, đôi mắt lấp lánh có thần như nhìn thấu tất cả.
"Ngươi là ai?" Hàn Tịch liếc nhìn người này, lãnh đạm hỏi.
Nam tử bao bọc kín mít rõ ràng không muốn lộ thân phận, hắn liếc nhìn đám người trên tháp quan sát của gác chuông, không trả lời câu hỏi của Hàn Tịch, mà tiếp lời vừa rồi: "Bác Thành, chỉ là một thí nghiệm của Tát Lãng."
Nam tử dừng lại một chút khi nói đến đây, thấy mọi người vẻ mặt không hiểu, liền nói bổ sung, "Để diễn tập cho tai nạn Cổ Đô được bày ra tỉ mỉ lần này."
Diễn tập!
Tai nạn Bác Thành chỉ là một lần diễn tập!