Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 640 : Bị xóa đi ký ức

"Như vậy hiện tại chúng ta lại không có chút đầu mối nào, lẽ nào thật sự muốn mặc cho số phận?" Hàn Tịch ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng tụ nhìn kết giới màu vàng bên ngoài.

Hắn, với những nếp nhăn nơi khóe mắt bỗng căng lại, con ngươi dường như muốn lún sâu vào trong.

Sơn Phong Chi Thi...

Sơn Phong Chi Thi chẳng biết từ lúc nào đã bước vào đến Bắc Nội Thành, nó đâm thẳng vào đám mây mưa dầm, thân thể mang đến một cảm giác thị giác vô cùng mạnh mẽ, cặp mắt tỏa ra ánh sáng tử vong kia dường như tuyên án rằng tất cả đều sẽ chìm xuống địa ngục!

"Hổ Tân Đại Chấp Sự, đúng rồi, Mục Bạch, ngươi không phải vừa nói có một người đáng nghi sao!" Chu Mẫn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng nói với Mục Bạch.

"Các ngươi làm sao biết được nhiệm vụ trọng yếu dưới trướng Tát Lãng?" Người bí ẩn xám trắng trong mắt lộ vẻ vui mừng nói.

Trương Tiểu Hầu lập tức giải thích những gì mình đã thấy ở Hàm Trì, người bí ẩn xám trắng lúc này mới chợt hiểu ra.

Xem ra lúc trước hắn nhìn chằm chằm Hoa Thôn, đánh bậy đánh bạ phù hộ kẻ ngốc Trương Tiểu Hầu, khiến cho những người của Hắc Giáo Đình đó không dám manh động.

"Cũng không phải là nghi ngờ, ta chỉ là muốn nói cho các ngươi một chuyện, hồi trước mẹ ta trong lúc vô tình đã tiết lộ ra." Mục Bạch vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Thì nói nhanh lên đi, hơn triệu người ở đây tị nạn, dấu vết nào cũng có khả năng trở thành then ch��t ngăn cản tất cả những thứ này." Mạc Phàm nói.

Mục Bạch gật gật đầu, lúc này mới bình tĩnh nói: "Vũ Ngang, các ngươi còn nhớ chứ?"

"Ừ, cái tên chó săn của Hắc Giáo Đình này, làm sao?" Chu Mẫn hỏi.

"Vũ Ngang là thành viên Hắc Giáo Đình chuyện này mẹ ta mới biết gần đây, bà ấy tiếp đó liền thở dài một câu, nhớ lúc đầu không phải thúc thúc ta cho hắn một miếng cơm ăn, đồng thời tiến cử hắn cho Mục Trác Vân, hắn sao có thể thư thư phục phục trải qua ngày tốt lành như vậy." Mục Bạch nói.

"Vũ Ngang đúng là do Mục gia mang về, được Mục Trác Vân thu dưỡng, hắn vì Hắc Giáo Đình ra sức, xác thực quá đáng trách rồi!" Triệu Khôn Tam nghiến răng nói.

"Vũ Ngang là trước khi tiến vào Mục gia đã gia nhập Hắc Giáo Đình, ý của ngươi là Vũ Ngang kỳ thực là thúc thúc ngươi đưa vào Mục gia?" Mạc Phàm rất nhanh nắm lấy then chốt, một lần nữa xác nhận lại.

"Ta... ta cũng không biết, nhưng có một việc ta hi vọng các ngươi có thể rõ ràng, đó là việc Bác Thành mua sắm, thu xếp nạn dân, kỳ thực cũng là thúc thúc ta. Hắn phụ trách đem tai nạn chuyển tới Cổ Đô." Mục Bạch lại một lần nữa nói.

"Thúc thúc ngươi không phải Mục Hạ sao?" Triệu Khôn Tam bật thốt lên.

Khi vừa thốt ra cái tên Mục Hạ này, Trương Tiểu Hầu cả người kịch liệt run rẩy, tiếp theo đầu liền truyền đến một trận đau đớn hầu như muốn nứt ra!

Hàn Tịch, hội trưởng pháp thuật hiệp hội, trong mắt lóe lên, nhìn thấy Trương Tiểu Hầu đột nhiên thống khổ đến cực điểm, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hàn Tịch bước nhanh về phía trước, một phát bắt lấy cổ tay Trương Tiểu Hầu, càng là cấp tốc xé toạc tay áo của hắn ra!

Thoáng chốc, một đạo dấu ấn màu đen như rết nằm nhoài trên cánh tay Trương Tiểu Hầu, quả thực như được khảm nạm vào da thịt, nhìn qua dữ tợn đến cực điểm.

"Quên trùng!!"

Hàn Tịch kinh ngạc thốt lên một tiếng!

Tô Tiểu Lạc và Mạc Phàm cũng nhìn đến ngây người, trong thân thể Trương Tiểu Hầu có một con rết màu đen như vậy mà chúng nó lại không hề phát hiện, con rết màu đen này không biết đã ẩn núp bao lâu, đã to bằng ngón cái, vật như vậy ở trong thân thể người là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào!

Trương Tiểu Hầu có vẻ phi thường thống khổ, môi đều cắn chảy máu.

Vào lúc này, trên người Hàn Tịch nổi lên hào quang màu nhũ bạch, có thể nhìn thấy một con chữa trị Tinh Linh Điệp với đôi cánh cực kỳ đầy đặn đang phấp phới trên đầu ngón tay khô lão của hắn, theo Hàn Tịch nhẹ nhàng đưa tới, con chữa trị Tinh Linh Điệp này bay vào trong thân thể Trương Tiểu Hầu, cùng con độc ngô màu đen kia đụng vào nhau.

Da dẻ Trương Tiểu Hầu hầu như trong suốt, một cái tia độc như trùng vẫn kéo dài từ cổ tay của hắn tới vai, lại tới sau cổ, cuối cùng đi vào sau gáy...

"Dĩ nhiên là quên trùng, chẳng trách hắn không nhớ được lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ nổi người kia là ai, quên trùng là một loại quỷ trùng hệ tâm linh, sẽ nuốt ăn ký ức sâu trong nội tâm người. Giả như người bị gieo quên trùng ngày nào đó có thể nhớ lại hết thảy chuyện đã xảy ra, liền mang ý nghĩa giờ chết của hắn đã đến!" Thần bí xám trắng người vội vàng nói.

"Vậy Trương Tiểu Hầu ký ức khôi phục..." Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ kinh hãi nhìn hắn.

"Khôi phục càng toàn diện, tử vong càng gần, ngươi cho hắn dùng dược vật trị liệu hơn nửa có đồ vật ức chế sự trưởng thành của quên trùng này, bằng không độc trùng đã sớm giết hắn, đây là phương pháp ác độc hỗn hợp giữa hệ tâm linh và hệ nguyền rủa!" Hàn Tịch hít vào một ngụm khí lạnh.

Đáng sợ nhất chính là con quên trùng kia, tựa hồ biết sinh mệnh của mình chịu đến uy hiếp, nó giết con chữa trị Tinh Linh Điệp kia rồi vẫn bò theo sợi tơ màu đen, trực tiếp bò đến sau não Trương Tiểu Hầu!

"Quên trùng đã thành hình, muốn giết nó tương đương khó khăn, xem ra bằng hữu của các ngươi hẳn là không đơn thuần chỉ nghe được âm thanh của Hổ Tân Đại Chấp Sự, thậm chí biết được mật mưu của bọn họ, chỉ là hắn căn bản không nhớ ra được, hắn nhớ tới chỉ có âm thanh." Thần bí xám trắng người bình tĩnh nói.

Mạc Phàm, Tô Tiểu Lạc nhìn thấy Trương Tiểu Hầu đau đớn đến không muốn sống như vậy, lòng cũng trùng xuống.

Vốn tưởng rằng Trương Tiểu Hầu đã khôi phục, cho rằng hắn cố ý duy trì mất trí nhớ để tránh né sự ám sát của Hắc Giáo Đình, nguyên lai Trương Tiểu Hầu chính mình cũng không biết, hắn thật sự đã quên đi vật rất trọng yếu giấu ở trong lòng, một khi những ký ức này tràn vào đầu óc hắn, tử vong cũng lũ lượt kéo đến!

"Mục Hạ, chính là Mục Hạ!!!" Trương Tiểu Hầu thống khổ vạn phần hầu như là gào thét từ trong cổ họng, "Còn có... còn có..."

"Mau dừng lại, bằng không mạng của ngươi sẽ không còn đâu!!" Hàn Tịch rống lớn một tiếng.

Ký ức của Trương Tiểu Hầu sau khi gặp phải đao phủ Thi Tướng đang tràn vào, khác nào một giấc mộng bị lãng quên rất lâu sau đó bùng nổ, càng hướng về nơi sâu xa nghĩ, đầu liền cảm giác muốn nổ tung!

"Ầm!!"

Bỗng nhiên, người bí ẩn xám trắng chớp giật ra tay, hắn một tay chém mạnh vào sau gáy Trương Tiểu Hầu, mạnh mẽ đánh ngất hắn đi.

Trương Tiểu Hầu té xỉu, liền đình chỉ việc tìm kiếm những ký ức lãng quên, độc tố màu xanh đen đáng sợ trải rộng toàn thân hắn cũng rốt cục đình chỉ, chậm rãi trở nên yên lặng.

Thân thể hoàn toàn trắng bệch, trên mặt không có một chút hồng hào, mọi người thấy quên trùng xuất hiện một khắc đó cũng không khỏi hít vào một hơi!

Mất trí nhớ không đáng sợ, đáng sợ chính là khi chính mình cho rằng đã nhớ kỹ tất cả, nhưng sự mất trí nhớ thật sự chính là khi một đoạn trải qua trong sinh mệnh bị xóa đi, ngươi cũng căn bản không phát hiện ra!

"Cũng còn tốt hội trưởng ở đây, hắn phụ tu hệ chữa trị, với cảnh giới siêu giai của hắn cũng mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng của hắn, bằng không ngay trong vừa nãy phát tác, Trương Tiểu Hầu đã mất mạng." Thần bí xám trắng người nhìn Trương Tiểu Hầu bất tỉnh, vẫn còn lòng vẫn còn sợ hãi.

Gò má Mạc Phàm đều co giật, Hắc Giáo Đình có thể làm ra bất cứ chuyện ác độc nào.

Trương Tiểu Hầu dựa vào sự nhanh trí của mình tránh được một kiếp, ai biết hắn kỳ thực đã sớm là một người chết, nếu không phải lần này vừa vặn vì chuyện của Phương Cốc mà được Hàn Tịch gọi đến, hắn đã bị diệt khẩu.

"Mục Hạ, dĩ nhiên là ngươi!!" Mạc Phàm nắm đấm gắt gao nắm chặt, ngực kịch liệt phập phồng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương