Chương 650 : Sống tiếp quyết tâm
Hàn Tịch toàn bộ hành trình bảo vệ Mạc Phàm, Trương Tiểu Hầu, Phương Cốc ba người, hiện tại hy vọng liền rơi vào ba người bọn họ trên người. Giả như bọn họ ở nhảy vào Sát Uyên trong quá trình liền triệt để biến thành tro bụi, thì thành trì này cũng sẽ tùy theo biến thành tro bụi.
Đi vào An Giới nhà, màu vàng kết giới lúc ban đầu đã ảm đạm đi rất nhiều, hiện ra màu vàng nhạt. Có thể thấy hàng mấy chục ngàn vong linh phun ra chướng khí như hải triều nổi giận, nhào đánh tới màu vàng kết giới và bên trong tường thành!
Tường thành rung động, màu vàng kết giới lay động bởi vì từng cơn sóng vong linh va chạm liên tiếp.
Vong linh khí phả vào mặt, cách kết giới đều làm người kinh hồn bạt vía. Nếu thật thân ở trong đó, e sợ bão táp thổ tức của quân đoàn vong linh này liền đủ để làm người tan xương nát thịt!
Mạc Phàm lại một lần nữa tận mắt nhìn thấy một màn dày đặc đến tê cả da đầu như vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Quân đoàn vong linh này đã kinh khủng như thế, thật sự đến cái khu vực màu đen Sát Uyên kia, còn dám nhảy xuống sao?
"Kỳ quái, sao còn có người bình thường?" Phương Cốc hơi nhíu mày, chỉ vào đoàn người đang hướng về phương hướng này tiến đến.
Đó là một đám đại bộ đội chủ yếu do nam nhân tạo thành, mênh mông cuồn cuộn đi đến bắc thành dưới sự dẫn dắt của quân các pháp sư.
Trời đã hoàn toàn tối, ánh sáng lờ mờ miễn cưỡng có thể thấy rõ khuôn mặt âm trầm của bọn họ. Bọn họ bước đi chầm chậm, thậm chí có mấy người biểu hiện thẫn thờ, khác nào một đám phạm nhân tử hình đang đi lên đoạn đầu đài.
"Tại sao đem những người bình thường này gọi đến, chẳng lẽ để bọn họ cũng theo chúng ta ra khỏi thành?" Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
"Xác thực là như vậy." Bạch nhân của Thần Bí Hội mở miệng.
"Vậy chẳng phải là bảo bọn họ đi chịu chết sao? Nhiều vong linh như vậy, dễ như ăn bánh liền đem bọn họ đồ sát sạch sẽ!" Trương Tiểu Hầu lập tức kêu lên.
"Bọn họ sẽ trước tiên từ cửa nhỏ ra khỏi thành, hấp dẫn sự chú ý của vong linh. Tiếp theo, pháp sư đoàn mới sẽ mang theo các ngươi từ bắc môn giết ra, thẳng tới Sát Uyên." Xám trắng nhân của Thần Bí Hội nói.
"Trời ạ, đây chính là đem để bọn họ đi cho vong linh ăn, các ngươi tại sao có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương như thế, việc này có khác biệt gì với Hắc Giáo Đình!" Tô Tiểu Lạc kêu lên sợ hãi.
"Đúng vậy, bảo đảm bảo vệ bọn họ là nghĩa vụ của pháp sư chúng ta, sao có thể đẩy bọn họ hướng về vong linh..."
Diệu Đình quân nghe thấy tiếng phẫn nộ của mấy người, tiến lên, mở miệng nói: "Chúng ta không có truyền đạt bất cứ mệnh lệnh gì, cũng không có cưỡng chế bọn họ nhập ngũ, là bọn họ tự nguyện."
"Tự nguyện? Lẽ nào bọn họ không biết đi ra ngoài chính là chịu chết?" Chu Mẫn nói.
"Bọn họ so với các ngươi rõ ràng hơn điểm ấy. Chúng ta công bố sự thật về Sát Uyên, cũng nói cho bọn họ biết tòa thành này sẽ trầm luân tới địa ngục trước khi bình minh đến. Chúng ta, những pháp sư này, nhất định sẽ không tiếc tính mạng để làm lần gắng sức cuối cùng này. Tương tự, chúng ta cũng hy vọng có người tự nguyện, dùng thân thể của bọn họ hấp dẫn sự chú ý của đại quân vong linh, thật để cho các ngươi có thể thành công tiến vào Sát Uyên... Thân thể của bọn họ sẽ bị vong linh gặm đến hoàn toàn thay đổi, đầu của bọn họ sẽ bị mạnh mẽ hái xuống, máu của bọn họ sẽ bị hút sạch sành sanh, nhưng tất cả những thứ này cũng sẽ phát sinh ở trên thân nhân và hài tử của bọn họ, cho nên liền có người sẽ chọn làm mồi nhử vong linh này, nhân số thậm chí còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng." Quân ty Diệu Đình trên mặt túc lãnh cực kỳ.
Pháp sư có thể chết, vậy người bình thường liền không thể chết sao?
Diệu Đình thừa nhận phương án này cực kỳ tàn khốc, cái gọi là tự nguyện cũng là để dân chúng không có lựa chọn nào khác, nhưng con đường đi về Sát Uyên này nhất định máu chảy thành sông, các pháp sư hi sinh chỉ có thể càng nhiều...
"Xin lỗi, ta đã đánh đồng các ngươi với Hắc Giáo Đình." Tô Tiểu Lạc cúi đầu, âm thanh thấp kém.
"Ta vốn có thể không cần nói cho các ngươi những điều này, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể rõ ràng con đường này được trải bằng bao nhiêu sinh mệnh. Ta cần các ngươi phải nắm giữ không chỉ là dũng cảm, không sợ tử vong, mà còn cần gánh vác quyết tâm của một triệu người dân trong thành. Hi sinh cũng nhất định là dũng cảm vĩ đại, nhưng chết càng là một loại giải thoát và hành vi vô trách nhiệm. Sống sót, nhẫn nhịn, dốc hết tất cả để làm được điều đó, như vậy các ngươi mới xứng đáng để chúng ta kính phục và cảm kích!" Diệu Đình quân ty âm thanh hùng hồn mạnh mẽ nói.
Không nên tùy tiện đem cái chết treo ở bên mép, đó là kẻ nhu nhược!
Mỗi người đều có quyền lựa chọn sống tiếp, nhưng cũng có thể lựa chọn cái chết...
Đêm vừa mới giáng lâm, bình minh còn rất xa xôi, bất kể là lựa chọn chết đi, hay là lựa chọn sống sót, không có sự phân chia vĩ đại và nhỏ bé rõ ràng, chỉ là khi đưa ra bất kỳ lựa chọn nào thì hãy bình tĩnh nghĩ rõ ràng, phía sau của chính mình là cái gì.
...
Bắc môn gần mặt đông có một cái cửa nhỏ.
Dòng người tự nguyện hình thành một hàng dài, đang tụ tập ở nơi cửa nhỏ.
Đứng ở bắc cửa thành nơi này có thể thấy cửa nhỏ đóng chặt kia mở ra, có thể thấy một vị siêu giai pháp sư đứng mũi chịu sào, trực tiếp giết ra khỏi kết giới bảo vệ màu vàng.
Vị siêu giai pháp sư này trên người lập lòe điện quang màu tím, lực lượng sấm sét quét sạch một mảng trống trải trong quân đoàn vong linh tối om om ở ngoài cửa nhỏ.
Tiếp theo, quân y và pháp sư đoàn mặc quân phục xông ra ngoài, bọn họ giẫm lên thi thể vong linh không biết còn sống hay đã chết, không ngừng tung phép thuật vào đại quân vong linh. Ánh sáng phép thuật xé toạc thổ tức màu đen của vong linh, miễn cưỡng phóng ra một điểm ánh sáng lộng lẫy trong một mảnh màu đen.
Rất nhanh, đoàn người tự nguyện cũng lao ra khỏi kết giới an toàn, bọn họ đứng ở trên mảnh đất trống mà các pháp sư đã quét sạch.
Bọn họ mặc xiêm y, có người thắt nơ tinh xảo, có người anh tuấn cao to, có người bề ngoài xấu xí, nhưng trong mắt vong linh, tất cả đều là thịt mang hương vị...
Theo đoàn người tăng lên, khí tức người sống lập tức dẫn tới toàn bộ đại dương vong linh sôi trào. Có thể thấy thủy triều vong linh tối mờ mịt hướng về vị trí cửa nhỏ tuôn ra, những xác thối tham lam thậm chí nằm sấp lên đồng bạn của chúng, nhào về phía khu vực cửa nhỏ!
"Không phải tất cả mọi người đều bị ăn thịt, đúng không?" Tô Tiểu Lạc sắc mặt trắng bệch nói. Nàng rất muốn quay đầu không nhìn hình ảnh đẫm máu kia, nhưng nàng ép buộc chính mình phải nhìn, nàng cũng quyết tâm nhảy vào Sát Uyên, nàng cần phải biết mình kiên trì vì cái gì!
"Nếu thuận lợi thông qua khu vực vong linh này, quân pháp sư sẽ lập tức hộ tống bọn họ từ cửa nhỏ lui về. Sẽ có rất nhiều người chết, nhưng pháp sư chiếm đa số, chủ yếu là mượn số lượng của người tự nguyện và hình thành khí tức người sống, như vậy mới có thể thoáng đẩy lùi bức tường vong linh dày đặc." Bạch nhân của Thần Bí Hội nói.
Mạc Phàm vẫn cảm thấy mình là một người kiên cường không có tim không có phổi, nhưng khi nhìn thấy đám người kia thuần túy làm mồi dụ để mở đường, nhìn từng người từng người tươi sống bị chia năm xẻ bảy, nhìn máu tươi thoa khắp tường thành, hắn cảm giác hô hấp đều sắp đình chỉ.
Cảnh tượng tử vong được tạo ra bằng máu và tứ chi này lại vừa vặn cho thấy quyết tâm sống tiếp của mọi người trong thành!
Sao dám phụ lòng!
Điều tiết lại tâm tình, ánh mắt Mạc Phàm một lần nữa đặt ở phía trước.
Quân đoàn vong linh dày đặc phía trước xác thực tản ra, tốc độ tiến lên cũng nhanh hơn, điều này có thể khiến bọn họ xông thẳng gần một kilomet.
"Toàn thể đội Sát Uyên chuẩn bị!" Âm thanh của hội trưởng Hàn Tịch đột nhiên lay động trên lâu thành đang hứng chịu mưa gió này.