Chương 652 : Giết ra một con đường!
"Làm tốt lắm, Lăng Khê trưởng lão!" Hàn Tịch cảm xúc dâng trào hô lớn một tiếng.
Từ khi trở thành Chung Lâu Ma Pháp Hiệp Hội hội trưởng, Hàn Tịch bản thân cũng không mấy khi trải qua loại chiến tranh yêu ma huyết tinh mở rộng thế này, xung quanh giết mãi không hết yêu ma, bên cạnh là những chiến hữu dũng cảm không sợ hãi, điều này khiến Hàn Tịch nhớ lại năm xưa ở đường ven biển cùng biển rộng chi yêu chém giết.
"Vì Cổ Đô!" Bóng đen kia rõ ràng là một vị mỹ phụ, bên hông thắt một dải lụa xanh biếc, đón gió lay động, mái tóc cùng dải lụa làm nổi bật vẻ đẹp duy mỹ trong lòng sát phạt của nàng, có thể tưởng tượng khi còn trẻ nhất định là người phong hoa tuyệt đại.
Vị này chính là thợ săn hiệp hội trưởng lão Lăng Khê, địa vị so với Săn Bắn Vương còn cao hơn, nàng tuy rằng cũng nằm trong kế hoạch chặt đầu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quyết tâm giết ra một con đường máu của nàng.
Phong, đây mới thực sự là ý nghĩa của Phong, Trương Tiểu Hầu là chủ tu Phong Hệ pháp sư, đây là lần đầu tiên hắn lạc vào cảnh giới kỳ lạ trong một Phong Hệ siêu giai phép thuật mênh mông bao la, ngàn đạo phong nhận tạo thành chấn động sát trận, ngưng tụ ở hai tay rồi bổ xuống mở ra đại địa đồ phong trảm, vẫn cho rằng phong chính là mềm mại, chính là né tránh, chính là quấy rầy, nhưng đối mặt với một sát phạt phong trận gió chém như vậy, Trương Tiểu Hầu không thể không có một định nghĩa cao hơn về Phong Hệ!
Phong Hệ pháp sư chân chính, đó là phạm vi mấy trăm mét tuyệt không để lại người sống, phong nhận ở khắp mọi nơi sẽ đoạn đi đầu của kẻ địch!
Loại cảnh giới này, khiến Trương Tiểu Hầu vô cùng xúc động, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mê mẩn.
"Hai cánh bảo vệ, hết tốc độ tiến về phía trước!" Hàn Tịch âm thanh truyền khắp tai mỗi người.
Mệnh lệnh được ban ra, nhất thời tỏa ra ánh sáng phép thuật khác nhau, quân đoàn pháp sư môn phân biệt xuất hiện ở hai cánh của Cấm Vệ Pháp Sư phương trận, bọn họ có lẽ không thể chỉ một phép thuật liền cuốn lên hàng trăm hàng ngàn thương vong, nhưng mỗi người bọn họ tinh quỹ, tinh đồ đồng thời sáng lên sau khi, nhất định có thể tạo thành một trận mưa phép thuật uy lực sánh ngang siêu giai phép thuật, oanh tạc vào hai bên vong linh sóng biển đang dũng tới!
Phía trước là một mảnh hài cốt, Cấm Vệ Pháp Sư phương trận hết tốc độ tiến về phía trước, trưởng lão Lăng Khê bổ ra một con đường rất dài, khiến cho Cấm Vệ Pháp Sư phương trận thông suốt.
Mà Thủy Hoa Thiên Mạc kết giới cũng không phải là phòng ngự cố định, chúng sẽ theo Ma Pháp sư di chuyển mà theo sát, kết giới thác nước màu thủy lam này bao phủ Mạc Phàm, Trương Tiểu Hầu, Phương Cốc, Tô Tiểu Lạc bốn người kéo dài đi tới, dù cho có một vài con cá lọt lưới muốn xông vào cũng sẽ bị Thủy Hoa Thiên Mạc văng ra!
"Thi, thi quần đột kích!!!"
Không biết vị quan chỉ huy nào cất tiếng, vang vọng trên bầu trời quân đoàn pháp sư.
Mạc Phàm đám người đã tiến lên gần một kilomet, đoạn đường này cùng mặt đất trên tường Nội Thành đều là hài cốt, đồ sộ đến nghẹt thở.
Rất hiển nhiên như vậy vẫn chưa đủ, vừa vượt qua một mảnh bộ xương quần, xác thối quân đoàn khổng lồ cũng rốt cục xuất hiện, chúng trước đó đã bị những người tự nguyện hấp dẫn đ��n nơi cửa nhỏ, cũng không biết là những người tự nguyện đã chết hết, hay là có thi vật trí tuệ cao hơn nhận ra bên này mới là chủ lực của nhân loại, đã hiệu lệnh quần thi tấn công tới!
Số lượng thi quá khổng lồ, cho nên mới tạo thành toàn bộ đại dương vong linh màu đen, chúng một khi kéo tới nhất định hình thành tư thế thủy triều bao vây đám người thành một hòn đảo biệt lập, ngay cả con đường trở về Nội Thành cũng sẽ bị đoạn đi.
"Sơn Phong Chi Thi đang hiệu lệnh, quần thi đến rồi, toàn thể nghênh chiến!!!" Tên quan chỉ huy kia hiển nhiên là tâm linh hệ pháp sư, bảo đảm toàn bộ người đều có thể nghe thấy thanh âm tâm linh của hắn.
Ánh mắt quét tới, mênh mông cuồn cuộn, màu đen khủng bố cuồng triều rõ ràng còn cách mấy trăm mét cũng đã có cảm giác bao trùm, Quang Hệ các pháp sư vất vả lắm mới tịnh hóa đi tử khí, chướng khí nhưng bởi vì quần cuồng thi chen chúc mà tràn ngập trở lại!
"Thi độc, thi độc bão táp!!"
Xác thối quân đoàn chưa tới, thi độc bão táp đã cuộn qua đến, khói độc đầy rẫy trong không khí đã hóa thành bão táp, đang nhanh chóng nuốt chửng quân đoàn pháp sư nhân loại...
Tiếng ầm ầm chấn động đến mức Nội Thành loạng choà loạng choạng, bên trong kết giới màu vàng, mọi người ngóng nhìn quân đoàn pháp sư, trơ mắt nhìn đội ngũ này bị thi độc bão táp triệt để bao trùm...
Màu đen, một mảnh màu đen, ngay cả ánh sáng phép thuật cũng không nhìn thấy, càng không cần phải nói là những pháp sư thân hình nhỏ bé, giống như có một con độc thú Thông Thiên một cái nuốt hết tất cả những người phá vòng vây vào trong bụng, ảm đạm tĩnh mịch đến nản lòng thoái chí!
"Liền... liền như vậy diệt sao?"
"Ta cái gì cũng không nhìn thấy, ngoại trừ xác thối."
"Chung quy là kết quả này, ra kết giới liền một con đường chết."
Các pháp sư lưu thủ, những người chờ đợi hi vọng, vừa rồi còn ôm niềm tin lập tức vắng lặng không một tiếng động, muốn khóc than nhưng không phát ra được một âm thanh nào.
Nơi cửa nhỏ là một mảnh máu me đầm đìa, thây chất đầy đồng, chiến trường bên ngoài bắc môn lại lập tức biến mất trong thi độc bão táp, khiến cho toàn thành người một mảnh kinh ngạc.
"Có quang, các ngươi xem, có ánh sáng rồi!!" Một vị quân pháp sư đứng trên tường thành đột nhiên kêu lớn.
"Thật sự có quang... Thi độc bão táp đang yếu bớt, không! Đang tiêu tan, thi độc bão táp đang tiêu tan!!" Một vị pháp sư khác đắt đỏ rống to.
Rất nhanh trên tường thành càng ngày càng nhiều người nhìn thấy ánh sáng màu vàng óng thần thánh tỏa ra trong thi độc bão táp, quả thực là mấy vạn chuôi kim kiếm trăm trượng đâm thủng thân thể độc thú, khói độc bão táp bị đuổi tản ra, bị đánh cho một mảnh sáng tỏ...
Kim quang cùng nhũ bạch quang luân phiên, lập tức chiếu sáng bóng người của các pháp sư phá vòng vây, tiếp theo lít nha lít nhít tinh quỹ, tinh đồ, chòm sao ở chiến trường tạo thành một bộ phép thuật chi trận mỹ lệ nhất, phấn chấn lòng người nhất, ánh sáng Thông Thiên triệt địa, khí thế bàng bạc cuồng nhiên!
"Bọn họ không có chuyện gì, thi độc bão táp bị Quang Hệ pháp sư xua tan, bọn họ đang phản kích!!"
Âm thanh này đầu tiên vang lên to rõ kích động ở nơi tường thành, tiếp theo âm thanh lại liên tiếp vang lên ở bên trong thành, đồng thời nhanh chóng truyền khắp mỗi con đường, mỗi chỗ tránh nạn của thành thị.
Có phần lớn người không ở trên tường thành, vì lẽ đó bọn họ không nhìn thấy cuộc chém giết giữa nhân loại và yêu ma, nhưng bọn họ đang nghe, tâm càng là lơ lửng, mỗi một tin tức truyền đến bằng phương thức gào thét nguyên thủy nhất đều khiến trái tim họ kịch liệt nhảy lên, hoặc căng thẳng nghẹt thở, hoặc ngang nhiên nhảy lên!
Giết ra ngoài, mạnh mẽ giết ra ngoài, thi hải mênh mông làm sao ngăn cản được hãn vệ giả của văn minh nhân loại, dù cho số lượng vong linh gấp mười lần, gấp trăm lần các pháp sư, cũng tuyệt đối không dập tắt được ngọn lửa giận trong lòng các pháp sư vì thành thị bị xâm phạm!
"Pháp sư vạn tuế, pháp sư vạn tuế!!"
"Pháp sư vạn tuế! Pháp sư vạn tuế!!!"
Thời khắc này, pháp sư chính là tín ngưỡng của mọi người, khi vong linh tùy ý tàn sát, khi vong linh đạp lên quê hương, chỉ có pháp sư mới có thể tru diệt những tà ma này!
Nhìn thấy vô số hài cốt, nhìn thấy quân đoàn pháp sư càng đi càng xa, khuất nhục bị giam cầm bên trong thành dường như theo trận chém giết này triệt để phát tiết ra, không ai cam tâm tình nguyện bị chà đạp như vậy, bị cướp đoạt như vậy, coi như liên tục bại lui, coi như luân hãm một nửa giang sơn, nhân loại pháp sư nhất định báo thù!
Chính là phần bất khuất này, chính là con đường mà các pháp sư đạp mở, khiến mọi người nhiệt huyết tung bay, khiến người ta rung động đến tâm can... Quản nó có thể dẫn tới ánh rạng đông hay không!!