Chương 699 : Tối kính phục người
"Chúng ta sống sót... Chúng ta sống sót rồi!!"
"Đi rồi, đều đi rồi, không còn vong linh nào, một con cũng không còn!!"
"Chúng ta thắng, chúng ta đánh thắng rồi!!"
Trong thành đột nhiên dâng lên một trận hoan hô, ánh bình minh đã sáng sủa vô cùng, mây đen vẫn còn, mưa cũng vẫn còn, nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần vong linh đại quân không còn nữa, tòa thành này liền được bảo vệ, bọn họ cũng còn sống!!
Trên tường thành, vô số pháp sư tê liệt trên mặt đất, trường hạo kiếp này nghiền ép thân thể bọn họ đến tận cùng tiềm năng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết, nhưng không ngờ rằng đến giờ vẫn còn sống sót, đồng thời tận mắt nhìn thấy cảnh vong linh triều rút lui!!
Khó có thể tin, ngay cả chính bọn họ cũng khó có thể tin.
Cảm giác đó không khác gì bão táp sắp nhấn chìm yết hầu, mưa rơi càng khiến mọi thứ dâng lên, đột nhiên thủy triều đen rút đi, lùi đến dưới chân mình, trả lại cho mình một hòn đảo nhỏ bé để đứng...
Không biết bao nhiêu người ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, mặc cho nước mưa rơi trên mặt, mưa lạnh cũng cảm thấy nóng bỏng, dội không tắt được sự kích động và mừng rỡ trong lòng!
Bao nhiêu người ôm chặt lấy nhau, tiếng khóc vang lên sau khi sống sót từ tuyệt cảnh, người quen có, người lạ cũng có...
Những pháp sư ở bên ngoài thành có người đã trở về, có người vẫn đứng ở mảnh phế tích hài cốt trống rỗng này, hồi lâu mới bừng tỉnh ngộ ra.
Mạc Phàm vẫn đứng trên ngọn tháp tín hiệu đã nghiêng, mắt nhìn kỹ về phía bắc.
Tế văn trên người hắn đã biến mất, mái tóc dài màu bạc cũng khôi phục lại màu đen nguyên bản, rũ xuống khuôn mặt, ngọn lửa cuồng bạo và Lôi Điện thu hồi vào sâu trong linh hồn, chiến đấu đã kết thúc, con ác ma trong linh hồn cũng nên ngủ say đi, nếu không tuổi trẻ của hắn sẽ lập tức biến thành thân xác của một ông lão.
"Chúng ta... Chúng ta ở đâu?" Trương Tiểu Hầu là người đầu tiên tỉnh lại, cố gắng lắc cái đầu đang choáng váng.
Rất nhanh hắn liền nhìn thấy Mạc Phàm đang ngồi ở mép tháp sắt, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, ôm chầm lấy Mạc Phàm, kích động nói năng lộn xộn.
Mạc Phàm vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại vẻ lãnh huyết mà ác ma mang đến, nhưng nhìn thấy Trương Tiểu Hầu khóc lóc như một thằng ngốc, vẫn không nhịn được vỗ vỗ đầu hắn.
Rất lâu sau, Trương Tiểu Hầu mới bình tĩnh lại, thấy Mạc Phàm vẫn nhìn chằm chằm về phía bắc, liền mở miệng hỏi: "Ngươi nhìn thấy?"
"Hắn kỳ thực vẫn luôn ở đó, đúng không?" Mạc Phàm chậm rãi hỏi.
Trong trường hạo kiếp này, còn có quá nhiều điều không thể giải thích, cũng tựa hồ có người trong bóng tối chống lại Hắc Giáo Đình.
Nhưng mà, Mạc Phàm từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy hắn một lần, mãi cho đến khoảnh khắc đó...
"Ừ, hắn vẫn luôn ở đó." Trương Tiểu Hầu quay đầu lại liếc nhìn thành thị đang hân hoan, vô số người đang chen chúc trở lại Nội Thành, Hàn Tịch, Chúc Mông, Độc Tiêu, người xám trắng thần bí.
Trên thực tế Hàn Tịch, Chúc Mông, Độc Tiêu, người xám trắng thần bí đều chưa từng thấy Trảm Không, cũng không nhận ra người mặc khải bào là ai.
"Hắn xem như đã chết rồi sao?" Mạc Phàm hỏi.
Khoảnh khắc Trảm Không xoay người, Mạc Phàm liền cảm thấy không khí chua xót, nghẹn ứ trong cổ họng, khiến cho vô số lời muốn nói đều không thể thốt ra được.
Mặc dù Trương Tiểu Hầu không miêu tả, nhưng Mạc Phàm sau khi tỉnh táo lại cũng có thể hiểu rõ những gì đã xảy ra ở tế đàn, chỉ là hắn cứ thế mà đi thôi sao, người mà mình vẫn luôn kính phục nhất còn sống không, vậy đến tột cùng là Cổ Lão Vương, hay là Trảm Không?
Không biết tại sao, giờ khắc này trong đầu Mạc Phàm toàn là những hình ảnh quá khứ, nhớ tới vị tổng huấn luyện viên này luôn bố trí cho mọi người những nhiệm vụ có độ khó cực cao trong quá trình rèn luyện, nhớ tới hắn ở Mục Thị trang viên cực kỳ vô liêm sỉ muốn kết bái với mình, khó quên nhất vẫn là cảnh hắn bay về phía Trường Nhật, suất lĩnh mười vị tiến vào tru diệt Dực Thương Lang!
Lúc trước ở Kim Lâm thành bị làm khó dễ, cũng là hắn không quản ngại ngàn dặm bay tới cứu mình.
Hắn là huấn luyện viên trong quá trình rèn luyện, nhưng càng giống như một vị lão sư trên con đường phép thuật của mình, không dạy mình bất kỳ phép thuật nào, nhưng dùng hành động nói cho mình biết thế nào là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa!
"Cũng còn tốt, lần này cùng Hắc Giáo Đình huyết chiến, chúng ta hẳn là không làm hắn thất vọng." Mạc Phàm thở dài, thu hồi ánh mắt khỏi phía bắc.
"Ừ!" Trương Tiểu Hầu gật đầu thật mạnh.
Hai người bọn họ đều là học sinh của tổng huấn luyện viên Trảm Không, vẫn luôn là như vậy.
Tòa thành này có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết ai là người đã khiến tất cả những điều này rút lui, nhưng bọn họ nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
Mà Hắc Giáo Đình, bọn họ thận trọng từng bước, âm mưu ngập trời, nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ đến người thực sự khiến cho thịnh điển của bọn họ bị hủy hoại trong một ngày lại là quân cờ nhỏ bé mà bọn họ chưa bao giờ coi trọng, Bác Thành.
Diễn thử nơi?
Bọn họ đã phạm phải tội ác tày trời ở Bác Thành, nhưng lại bồi dưỡng ra những người như Mạc Phàm, Trương Tiểu Hầu, Hứa Chiêu Đình, Trảm Không, những người chỉ cần nghe thấy tên Hắc Giáo Đình sẽ liều mạng điên cuồng chống đỡ.
Hắc Giáo Đình mang đến cho thế nhân sự sợ hãi và cái chết, nhưng mang đến cho những người bước ra từ tai nạn này chỉ có ngọn lửa giận không bao giờ tắt!
Một Bác Thành nhỏ bé, vẫn có thể sinh ra nhiều người như vậy, một Cổ Đô có gốc gác mấy ngàn năm, nhất định sẽ dựng dục ra càng nhiều dũng sĩ. Sự điên cuồng của Hắc Giáo Đình trong thời loạn lạc, khủng bố, diệt thế cao đến đâu cũng quyết không sánh được với quyết tâm tiêu diệt Hắc Giáo Đình của những người này!!
Hạt giống đã được gieo, được đúc bằng nước mắt đau khổ tột cùng của những người thân...
Tương lai nhất định sẽ bùng nổ!
...
...
Trên chung lâu, H��� Tân Đại chấp sự Mục Hạ, kẻ mà con ngươi đã lồi ra khỏi hốc mắt, đến nay vẫn không thể tin được cảnh tượng này, vẫn cứ treo mình trong mưa gió.
Cả thành hân hoan, chỉ có hắn mang một bộ dạng còn khó coi hơn cả người chết.
Thịnh điển không còn, vậy thì thế giới mà hắn sắp đến không còn là Thiên Đường, linh hồn của hắn sẽ rơi vào vạc dầu nguyền rủa giống như hắc súc yêu môn, vĩnh viễn xấu xí, thống khổ, nô dịch!!
"Tháp, tháp, tháp, tháp..."
Tiếng gót giày gõ trên bậc thang đá cổ, chung lâu này đã không còn một bóng người, Mục Hạ nghe thấy tiếng bước chân, cũng không dám thở mạnh.
Bất quá, tựa hồ có hai người đồng thời đi lên.
"Ngươi gọi ta tới đây làm gì?" Thanh âm một nữ nhân truyền ra.
"Giờ này ở đây cũng không có ai, vốn dĩ ta cho rằng chúng ta đều sẽ chết... Mặc kệ thế nào, có mấy lời ta muốn nói với ngươi từ rất lâu rồi, đại khái là mười năm trước, chúng ta lần đầu tiên chạm mặt ở đây, ngươi còn chỉ là một tên thợ săn đại sư. Ta biết, ta có lẽ không xứng với ngươi, mười năm cũng chỉ là một tên Cấm Vệ Pháp Sư bình thường... Nhưng mười năm này, ngươi vẫn luôn là người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong lòng ta!" Thanh âm một nam tử từ bên cạnh truyền ra.
"Ngươi muốn nói chỉ có những điều này?" Thanh âm cô gái mang theo vài phần lạnh nhạt.
"Đúng, ta không hy vọng ngươi có thể chấp nhận, nhưng hy vọng ngươi có thể hiểu rõ tấm lòng thành của ta." Nam tử nói thật.
"Đổi lại bình thường, ta sẽ tiếp nhận mỗi một người đồng ý thần phục ta, nhưng rất không khéo ngươi lại nói với ta những lời vô ích này vào lúc tâm trạng ta tồi tệ nhất, tâm ý ta không nhận, tâm, ta nhận lấy." Nữ tử nói.
"Ngươi nói thập... A a a!!" Nam tử nói được nửa câu, thanh âm đã biến thành tiếng thống khổ nặng nề.
Chung lâu đột nhiên yên tĩnh, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.